Chương trước
Chương sau
Những người sống xót chạm mặt nhau.
Kỷ Lăng Phong trầm mặt, giọng nói lạnh như băng: "Nghe nói các người dẫn BOSS đi?"
Vệ Khanh tươi cười hiền lành: "Đúng vậy, lúc mọi người nguy nan nhất, chúng tôi đã tiến lên dẫn BOSS."
Không đợi Kỷ Lăng Phong trả lời, anh ta lại nói thêm một câu: "Thân là ngoại viện, việc này vốn là điều nên làm, không cần khách khí."
Kỷ Lăng Phong tức đến muốn hộc máu.
Anh ta nói cảm ơn khi nào? Rõ ràng là tới kiếm chuyện! Nói khó nghe một chút thì hành động của đám người Vệ Khanh chính là đoạt BOSS.
Mặt khác, quân số của đoàn đội bị giảm trên diện rộng, cần phải võ trang cho những người còn sót lại, như vậy thì thực lực tổng thể mới không đến nổi bị giảm quá nhiều.
Nhưng Vệ Khanh thì sao? Mở miệng ra là "Chúng tôi dẫn quái đi vì cứu người", "Không cần quá cảm kích", nháy mắt đã hợp lí hóa hành vi của mình.
"Nếu mọi người tề tựu đủ rồi thì trở về đi."
Bên ta giảm số quân nghiêm trọng, đối phương lại không mất một cọng lông, đây không phải là chuyện vui vẻ gì.
Suy nghĩ một chút, cuối cùng Kỷ Lăng Phong vẫn chọn không cậy đông mà động thủ. Anh ta đen mặt, không nói lời nào nhanh chóng đi ra ngoài.
***
Bãi đỗ xe trống hơn phân nửa nhưng vẫn còn vài chiếc ô tô.
Thời điểm đi ngang qua, có ánh mắt ai đó sáng lên: "Tôi sẽ mở khóa! Chúng ta lái xe đi được không?"
Mọi người sôi nổi nhìn sang, không hẹn mà cùng thì thầm trong lòng. Trước khi trò chơi bắt đầu, người này đã làm gì? Làm sao lại biết mở khóa?
"Không được." Dư Huy nhanh chóng ngăn cản.
"Tại sao vậy?" Người nọ hết sức khó hiểu: "Trong tay toàn là bao lớn bao nhỏ, không cầm tay thì phải đẩy xe đẩy, không thấy bất tiện sao? Lái xe thì khác, ném đống đồ này vào thùng xe một cái rồi nhấn ga, chưa đến hai mươi phút là quay lại kịp rồi."
"Cũng có thể vừa đi không bao lâu, người ta cũng không có xe." Giọng điệu của Dư Huy tang thương.
"Lúc đóng quân trong cửa hàng, tôi đã thấy bảy tám đội lái xe rời đi. sau khi ra khỏi cửa hàng không bao lâu thì tất cả đều bị quái vật theo dõi, cuối cùng chưa ra khỏi cửa xe đã chết."
"Lần thê thảm nhất là một con voi Ma-mút dài hơn hai mươi mét xung phòn giẫm đạp, người và xe đều bị đè dẹp lép."
Khắp nơi yên tĩnh không một tiếng gió, cảm giác ớn lạnh đột nhiên dâng lên trong tim người muốn mở khóa. Anh ta run rẩy nói: "Nói cách khác, lái xe gây ra động tĩnh quá lớn. Không những không giúp được gì mà ngược lại còn khiến cho đoàn diệt."
Dư Huy: "Có thể hiểu như vậy."
Lúc nói chuyện, trong lòng lại suy tưởng đó cũng có thể là giả thiết của trò chơi, người chơi không được sử dụng thiết bị hiện đại.
Nói đến đây thì người nọ hoàn toàn dập tắt ý niệm: "Chúng ta vẫn nên trở về thôi."
Sau đó, đoàn người nối đuôi nhau nhanh chóng lên đường.
***
Hành trình trở về gian nan hơn so với lúc đi rất nhiều.
Cho dù thực lực có tăng lên, cho dù có đạo cụ khôi phục, dù phối hợp ăn ý hơn cả lúc trước nhưng vẫn có liên tục thành viên tử vong.
Vừa qua một giờ chiều, đoàn người Kỷ Lăng Phong rốt cuộc cũng về đến doanh trại Lăng Vân. Có điều khi xuất phát là 40 người, nửa đường 10 người rời khỏi đội ngũ, khi trở về chỉ còn lại 19 người.
Trao đổi vài câu đơn giản, đội viên giải tán, từng người đi về nghỉ ngơi.
Trên đường trở về, A Hường nhất thời vô ý bị quái vật tấn công, bất hạnh chết thảm.
Đồng đội gặp nạn ngay trước mặt mình, tâm tình Vưu Tình Văn bực bội không nói nên lời. Hơn nữa số lần chiến đấu quá nhiều, cảm giác mệt mỏi dâng lên, cô ấy cũng không nhiều lời, theo bước đi nghỉ ngơi.
Đội viện lần lượt từ biệt, chia nhau mà hành động.
Vân Lăng dẫn Hộ Vệ Giáp đi chưa được vài bước đã bị Vệ Khanh gọi lại.
"Sao vậy?" Sau khi trò chuyện với Lục Xuyên, Vân Lăng vô cùng tự tin mười phần, vô cùng trấn định.
Vẻ mặt Vệ Khanh áy náy: "Lúc trước tôi nhắc tới cảm giác không khỏe, không phải vì muốn ép hỏi mà là thật sự tò mò."
"Nếu cô đồng ý trả lời, tôi thật sự rất vui. Không muốn trả lời thì tô cũng sẽ không cố chấp theo đuổi."
"Nếu ngôn ngữ của tôi không cẩn thận xúc phạm cô, tôi thực sự xin lỗi."
Nghe vậy Vân Lăng kinh ngạc nhìn Vệ Khanh, tựa như không quen biết người này.
Vệ Khanh nhún vai: "Vốn dĩ cao thủ trò chơi ai lại không có chút bí mật của riêng mình? Chỗ đặc biệt càng nhiều thì thực lực vượt qua mặt bằng chung càng nhiều. Đồng ý chia sẽ thì rất đáng cảm kích, nhưng nếu không muốn nói cũng không có gì để chỉ trích."
...Cho nên lúc ấy chỉ thuận miệng hỏi, tùy tiện nói chuyện phiếm thôi sao? Vân Lăng chìm vào suy nghĩ sâu xa.
"Tôi đã nói hết những gì cần nói, đi đây." Vệ Khanh vẫy tay, tiêu sái rời đi.
Nhìn bóng dáng anh ta đi xa, Vân Lăng bật cười: "Nếu là cư dân trong lãnh địa đều giống như Vệ Khanh thì công bố thân phận cũng không có gì ghê gớm."
***
Số lần chiến đấu quá nhiều, thân thể vô cùng mệt mỏi. Dù là Vân Lăng hay Hộ Vệ Giáp cũng đều không tránh khỏi dính trạng thái xấu.
Nhìn thấy "Nhanh nhẹn -3, sức mạnh -2", Vân Lăng xoay người tiến vào kho hàng nghỉ ngơi.
Giao diện thình lình nhảy ra: [ NPC "Peter" đặc biệt ghé thăm, bạn có muốn thuê hay không? ]
[ NPC "Amy" đặc biệt ghé thăm, bạn có muốn thuê hay không? ]
Vân Lăng điểm đánh xem xét.
[ Họ và tên: Peter (Lãnh chủ có thể đặt tên và lựa chọn có công khai tên hay không) ]
Cấp bậc: 0.
Thuộc tính: Sức mạnh 6, Nhanh nhẹn 5, Thể lực 5, Trí lực 5, Tinh thần 5.
Kỹ năng chiến đấu: Mưa Tên cấp C
Kỹ năng sinh hoạt: Không.
Giá thuê: 50 đồng.
[ Họ và tên: Amy (Lãnh chủ có thể đặt tên và lựa chọn có công khai tên hay không) ]
Cấp bậc: 0
Thuộc tính: Sức mạnh 5, nhanh nhẹn 5, thể lực 5, trí lực 5, tinh thần 5.
Kỹ năng chiến đấu: Quấn Quanh cấp C
Kỹ năng sinh hoạt: Không.
Giá thuê: 50 đồng.
Vân Lăng vốn định đặt tên là “Hộ Vệ Ất”, “Hộ Vệ Bính”. Nghĩ đi nghĩ lại, nếu như vậy thì mệnh danh của mười ngày Giáp Ất Bính Đinh Mậu kỷ Canh Tân Nhâm Quý dường như không đủ dùng…
Vì thế cô đặt tên cho Peter là “Xạ Thủ Giáp”, đặt cho Amy là “Pháp Sư Giáp”, thiết lập tên thành không công khai.
Cô tìm trang bị trong kho hàng đưa bọn họ mặc lên, tiếp theo là che mặt bằng miếng vải đen. Cuối cùng Vân Lăng hài lòng nói: "Trước tiên tìm chỗ nghỉ ngơi, chờ lát nữa cùng ta đi ra ngoài gϊếŧ quái.”
“Vâng.” Xạ Thủ Giáp và Pháp Sư Giáp đồng thời vâng lời.
**
Thời gian trôi qua, các người chơi dần dần quen thuộc và hiểu sâu hơn về trò chơi.
Bọn họ cảm nhận được rõ ràng thời gian hoạt động tư do vào ban ngày quá ít! Dạo một vòng bên ngoài, không được bao xa thì giá trị sinh mệnh trượt dốc, không thể không quay về doanh trại nghỉ ngơi.
Bởi vậy nên hiệu suất làm việc cực kỳ thấp. Có những chỗ chưa kịp tìm hiểu đã bị người ta nhanh chân đến trước.
Dần dần những người chơi rộng rãi kiếm được khá nhiều rốt cuộc không kìm được nữa. Trở lại doanh trại, bọn họ gấp không chờ nổi tìm tới Mục Sư Giáp: "Tôi trả tiền, mau thêm máu!”
Việc làm ăn tới cửa, đương nhiên Mục Sư Giáp sẽ không từ chối. Cô ấy cầm lấy quyền trượng tung kỹ năng.
Những lúc không có ai, cô ấy an tĩnh đứng thẳng ở góc doanh trại, kiên nhẫn chờ đợi mối làm ăn tiếp theo tìm tới cửa.
Hai giờ rưỡi chiều, một người xạ thủ vội vàng đi về hướng Mục Sư Giáp: “Tôi trả tiền, mau thêm máu!”
Ngoài dự đoán, Mục Sư Giáp không tiếp nhận. Cô ấy tiếc nuối liếc nhìn tiền đồng một cái rồi tuyên bố: “Không còn mana.”
Đầu tiên người xạ thủ ngẩn ra, sau đó anh ta suy sụp gục mặt.
Uổng công anh ta còn muốn tranh thủ trước khi trời tối lại ra ngoài một chuyến, kết quả NPC không còn mana… Không còn mana…
Rõ ràng là trả tiền để tăng máu, tại sao lại có nhiều đối thủ cạnh tranh như vậy? Mọi người đều giàu thế sao?
Xạ thủ oán thán liên tục, tiếp theo ủ rũ cụp đuôi rời đi.
**
Đến chiều Vân Lăng nghỉ ngơi xong thì dẫn Hộ Vệ Giáp, Xạ Thủ Giáp, Pháp Sư Giáp đến doanh trại gần đấy săn thú.
“Quấn Quanh!” Pháp Sư Giáp dùng kỹ năng trói chặt tiểu quái.
Xạ Thủ Giáp bắn tên, Hộ Vệ Giáp vung gậy gỗ trúng ngay giữa bụng mục tiêu.
Một tay Vân Lăng cầm khiên tròn, một tay nắm dao găm, dũng cảm bắt nạt nó. Khiên đánh tới, dao găm đâm thẳng, tiểu quái tử vong.
Tiền đồng, bột mì, bó củi bay lơ lửng trong không khí.
Vân Lăng nhặt từng cái một rồi lại tìm kiếm con mồi mới.
**
Hoàng hôn sắp đến, doanh trại trở nên náo nhiệt lạ thường.
Cơm cà ri, nước lẩu hầm xương, mì ăn liền,... Mùi hương bay đi thật xa, tràn ngập trong không khí.
Trở lại doanh trại, Vân Lăng lấy khoai tây chiến ra từ trong kho hàng, bắt tay vào chuẩn bị bữa tối.
Đảo dầu trong chảo đến khi sôi rồi cho khoai vào. Chỉ trong chốc lát khoai tây đã vàng ươm xốp giòn. Rưới sốt cà chua lên trên, hương vị rất ngon.
Vân Lăng đang ăn ngon lành bỗng nghe ngoài doanh trại có tiếng rống giận: "Tôi có tiền! Tại sao lại không cho tôi vào doanh trại! Rõ ràng còn nhiều chỗ trống như vậy, sao lại đầy người?”
Nhìn về phía tiếng nói, cô thấy một người chơi mặc áo giáp màu lam, cầm rìu chiến màu lam đang liều mạng chen vào doanh trại.
Đáng tiếc, dường như có một vách tường trong suốt ngăn cách bên trong và bên ngoài doanh trại. Dù anh ta có nỗ lực thế nào cũng không thể vào được.
Sau khi giãy giụa năm phút, người nọ rốt cuộc cũng từ bỏ, chửi bới rời đi.
Cô thuận tay click mở giao diện lãnh địa, trên màn hình hiện——
[ Dân cư cư trú: 200 ]
[ Dân cư hiện có: 200 (Dân cư tạm thời: 192) ]
Số lượng dân cư đã đủ, cũng khó trách vừa rồi người nọ không vào được.
Xem xong Vân Lăng đang định đóng giao diện thì đột nhiên động tác dừng lại.
Sáu NPC cộng với cô, tổng cộng là bảy người, sao có thể chênh lệch tám?
Cô xem xét thêm một chút, bấy giờ Vân Lăng mới phát hiện nửa giờ trước Lục Xuyên đã tiêu phí 100 đồng tiền để trở thành dân cư chính thức của doanh trại Lăng Vân.
Hệ thống dò hỏi, [ Bạn có muốn xem bảng thuộc tính dân cư chính thức không? ]
Làm lãnh chủ còn có đặc quyền này sao? Vân Lăng nhanh chóng nhấp vào "Có".
Giao diện thuộc tính tự động nhảy ra ——
[ Họ tên: Lục Xuyên ]
[ Cấp bậc: 3 ]
[ Điểm kinh nghiệm: 445/800 ]
[ HP: 80/80]
[ Mana: 60/60]
[ Thuộc tính: Sức mạnh 14, nhanh nhẹn 11, thể lực 8, trí lực 6, tinh thần 6 ]
[ Kỹ năng: Hút máu (cấp S),Theo dõi tự động (cấp S). ]
[ Trang bị: Không thể thấy. ]
[ Tốc độ hồi phục cơ bản: 1 HP/phút, 1 mana/phút. ]
[ Kỹ năng sinh hoạt: Phụ ma trung cấp, nướng thịt cao cấp. ]
Nhấn để xem các kỹ năng.
[ Tên: Hút Máu (kỹ năng bị động) ]
Phẩm chất: cấp S
Hiệu ứng kỹ năng: 50% sát thương có thể dùng để tự hồi máu.
[ Tên: Theo dõi tự động (Kỹ năng bị động) ]
Phẩm chất: cấp S
Kỹ năng hiệu quả: Sau khi mũi tên được bắn ra sẽ khóa chặt mục tiêu, tự động truy kích. (Tối đa ba mũi tên một lúc)
Xem xong tư liệu, Vân Lăng hít một hơi: "Quá ác!”
Hút máu 50% tức là sức chịu đựng cực kỳ mạnh mẽ. Chỉ cần không bị gϊếŧ, Lục Xuyên có thể từ trạng thái sắp chết khôi phục thành trạng thái đầy máu rất nhanh.
Theo dõi tự động là một kỹ năng thần kỳ đối với những người chơi xạ thủ. Không cần nhắm chuẩn, mũi tên sẽ tự tập trung vào mục tiêu. Trừ khi đánh trúng mục tiêu hoặc bị người khác ngăn cản, mũi tên sẽ liên tục truy kích, không chết không tha.
Cộng với mũi tên cam đặc hiệu…
“Cũng may không phải kẻ địch.” Vân Lăng tự lẩm bẩm một mình: "BOSS cũng không khó chơi như anh ta.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.