Sau khi tập hợp đủ một đội mười người, Trịnh Minh Nhạc được gọi đến để bàn lộ trình đi đường.
Những người khác cứ túm tụm vây quanh Hộ Vệ Giáp, lao nhao hỏi, “Sao anh có thể có được ba kỹ năng cấp C vậy? Anh đã nghĩ đến sau này sẽ làm gì chưa?”
“Một, hai, ba, bốn, năm, sáu… Uầy! Sáu trang bị! Trong Thiên Tai Tận Thế, xác suất rơi trang bị thấp đến mức khiến người ta phát cáu, làm sao anh có được?”
“Hay là tham gia vào đội của chúng tôi đi? Đãi ngộ và lợi ích khi ở trong đội rất nhiều đó.”
“Sao phải che mặt nhỉ? Nếu không phải là có ánh sáng màu trắng kia, suýt nữa tôi còn tưởng đây là mảnh vải che mặt của kẻ ám sát đấy.”
Đối mặt với một loạt câu hỏi, Hộ Vệ Giáp vẫn im lặng không nói gì, coi như không nghe thấy.
“Các vị, bạn của tôi không thích nói chuyện, mọi người bỏ qua cho anh ấy đi.” Vân Lăng lên tiếng hòa giải.
Vưu Tình Văn cũng nói, “Bớt bớt lại đi! Khó khăn lắm tôi mới mời được một cao thủ đến cứu viện, người ta sắp bị các cậu dọa chạy mất rồi.”
Đám người kia ngượng ngùng cười cười, sau đó cũng không còn hỏi gì nữa.
Cấp bậc rất khó tăng, hôm nay đã là ngày thứ tư, lên tới cấp một đã được coi là người chơi trình độ cao rồi. Huống chi người ta còn có đầy đủ trang bị, kỹ năng.
Với thực lực của người này, vào trong đội ít nhất cũng phải lọt vào top 3.
Một lúc lâu sau, Trịnh Minh Nhạc quay về, “Nói với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-chu-tan-the/477658/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.