Thỏ trắng và Lang Vương lại quay lại cuộc sống như trước.
Buổi tối, trước khi đi ngủ, Lang Vương sẽ liếm lông giúp thỏ trắng, thỏ trắng cũng sẽ liếm liếm mấy cái tượng trưng lên người Lang Vương.
Nó thích chơi với đuôi Lang Vương nhất, đuôi chó sói rất dài, rủ xuống. Không giống cái đuôi của nó, đã ngắn lại còn cuộn lại.
Mỗi lần mặt Lang Vương đều đầy ẩn nhẫn, cái đuôi không ngừng lay động.
Thỏ trắng ôm cái đuôi lông xù của chó sói, hít thở đều đều.
Đuôi sói run lên nhiều hơn.
Thỉnh thoảng Lang Vương cũng sẽ vỗ vỗ cái đuôi của thỏ.
Nhưng đuôi của thỏ quá ngắn, mỗi lần Lang Vương vỗ đều vỗ phải mông, dọa thỏ trắng sợ bật nhảy rõ cao. Lâu ngày Lang Vương cũng không vỗ đuôi nó nữa.
Ở cùng bầy sói mấy tháng, thỏ trắng đã giúp chữa rất nhiều vết thương.
Nhưng gần đây bầy sói gặp phải loại ve rận lạ, cả người ngứa ngáy khó chịu, nhưng nó lại không biết phải làm thế nào.
Nó biết quá ít.
Thỏ trắng nhìn về phía thành phố xa xa: “Nếu có sách để đọc thì tốt….”
Lỗ tai Lang Vương giật giật, cũng nhìn về phía xa.
Sau đó, Lang Vương đi ra ngoài mấy ngày mới trở lại.
Lúc hắn quay lại cả người toàn máu, trên đầu có một cục u rất lớn dọa thỏ trắng sợ tới mức suýt nữa khóc.
Sói nhả một quyển sách ra khỏi miệng, toét miệng cười với thỏ: “Tôi thấy trong ngăn kéo của một người mặc áo choàng bác sĩ có sách này, nên mang về cho cậu.”
Bìa sách cũng bị máu thẫm ướt, mặt trên còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-vuong-va-bac-si-tho-cua-han/165880/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.