Bóng hình thật lớn che khuất ánh trăng, nhấn chìm khu vực xung quanh vào bóng tối.
Thỏ ngây ra như phỗng, nó muốn chạy trốn nhưng chân chẳng cử động nổi.
Rốt cuộc thân ảnh kia cũng quay người lại, dùng một đôi mắt sáng lục sâu kín nhìn nó. ngôn tình hay
Hắn ta mở chiếc miệng rộng, lộ ra hàm răng sắc nhọn hỏi: “Nhóc con, mày muốn làm gì?”
Thỏ trắng ngồi phịch xuống mặt đất, nước mắt ầng ậc: “Đừng, đừng ăn tôi.”
Bóng đen kia cười nhạo một tiếng, ngồi xuống đất, thong thả ung dung tự liếm móng vuốt: “Ăn mày? Còn chẳng đủ dắt răng.”
Thỏ ta không biết phải làm sao nữa, bỗng nhiên, nó nhìn thấy móng vuốt mà bóng đen đang liếm bị trụi một mảng lông.
Mùi máu cũng xuất phát từ đó.
Nó ngơ ngẩn hỏi: “Anh bị thương sao?”
“Bị thương?” Bóng đen nâng móng vuốt lên, chẳng thèm để ý nói: ” Một chút. Nhưng không thấm tháp gì.”
“Vẫn nên đắp chút thuốc đi.” Thỏ trắng lo lắng nói.
Nó nhìn xung quanh một chốc, nhảy đến bên một bụi cỏ dại, tha từ bên trong ra một cọng cỏ, đặt trước mặt bóng đen: ” Anh cắn nát cái này ra mà đắp lên miệng vết thương.”
Bóng đen cao ngạo mà nhìn xuống nó, đôi mắt xanh thẳm giống như một cặp dao sắc bén.
“Mau dùng đi.” Thỏ nhỏ cổ vũ nói: ” Nếu miệng vết thương không được chăm sóc sẽ có thể bị thối rữa, về sau sẽ ảnh hưởng đến cả chỗ khác nữa. Chị nai cách vách nói với tôi, lúc chị ấy bị thương ở chân cũng dùng loại cỏ này để cầm máu.”
Không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-vuong-va-bac-si-tho-cua-han/165875/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.