Chương trước
Chương sau
Editor: Nguyễn Yên Thương
“Em chỉ muốn nói, mời anh rời đi, nơi này của chúng tôi không chào đón anh.” Bạch Tuyết “giả” bình tĩnh tự nhiên nói.
“Tuyết Nhi, em làm sao vậy?” Long Chu hoang mang nhìn Bạch Tuyết giả. Không phải là như thế này, Tuyết Nhi là người diendanlequydon phụ nữ rất lễ phép, làm sao bỗng nhiên lại trở nên lạnh lùng như vậy?
“Em rất tốt, chỉ là không thích anh tùy tiện đến quấy rầy đến chúng tôi như vậy.” Hàng giả lạnh giọng nói.
“Nếu là như thế này, anh lập tức rời đi!”
“Tôi và anh cùng nhau đi.” Bạch Tuyết “thật” nói. Long Chu hơi hơi sửng sốt, vì cái gì người phụ nữ này lại dính lấy anh như vậy, bọn họ có quen biết sao?
“Đản Nhi, đi cùng mẹ.” Bạch Tuyết nhìn Đản Nhi nói.
Đản Nhi do dự, cúi đầu liếm kẹo que một chút, ánh mắt khẽ biến.
Lòng bàn tay Bạch Tuyết “giả” đứng ở bên cạnh Lang Vương bắt đầu đổ mồ hôi, người phụ nữ này muốn đưa đem Đản Nhi đi, hiện tại cô đang ở bên cạnh Lang Vương, cô không thể biểu lộ bất kỳ cái gì. Cắn răng do dự nhìn Đản Nhi, cậu là đang băn khoăn đến buổi tối cậu sẽ hiện ra nguyên hình?
Hẳn là sẽ không có việc gì, chỉ cần ăn cái kia kẹo que kia, tạm thời cậu sẽ không hiện ra nguyên hình.
“Đản Nhi, đi với mẹ, người này là bạn của mẹ —— Long tiên sinh, chúng ta đi đến chỗ anh ta ở một đêm có được không? Tránh cho ba con và dì Bạch thấy khó xử.” Bạch Tuyết nhìn Đản Nhi kiên nhẫn nói.
Long Chu sửng sốt, người phụ nữ này muốn đi cùng anh, còn muốn ở chung một chỗ với anh?
Xem ra tác phong của người phụ nữ này có vấn đề, hay là cô ta đang cố ý chọc giận Lang Vương?
Nghe được lời Tuyết Nhi nói muốn đi đến chỗ Long Chu ở một đêm, tay Lang Vương bưng cà phê nắm thật chặt, phần ngón deindanllequyodn tay nắm cái ly cà phê bởi vì dùng sức mà làn da đã trắng bệch.
Trên mặt lãnh khốc người khác đều thấy, nhưng mà trong lòng đau lại không ai thấy!
Anh để ý cô vợ nhỏ, rồi lại lần lượt làm tổn thương vợ anh!
Có người với người gặp nhau giống như là sao băng, nháy mắt phát ra tia lửa làm người ta hâm mộ, nhưng cũng chỉ là vội vàng mà trôi qua. Anh sẽ không để anh và Bạch Tuyết chỉ là cuộc gặp gỡ sao băng, Bạch Tuyết giống như là không khí của anh, Bạch Tuyết rời đi sẽ khiến anh hít thở không thông.
Yêu đến tâm mới biết được là trân quý, rất nhiều người cũng đều không hiểu phải quý trọng có được. Chỉ cho tới khi mất đi mới nhìn đến, thật ra thì quen thuộc nhất mới là trân quý nhất. Hiện tại Tuyết Nhi chỉ là tạm thời rời đi, Lang Vương không thể tưởng tượng sau khi Tuyết Nhi rời đi anh sẽ cùng cái tên họ Long này xãy ra chuyện gì?
Anh tin tưởng Tuyết Nhi, nhưng mà anh không tin người đàn ông này.
Có khi, yêu cũng là loại tổn thương. Diendanllequuydon Người tàn nhẫn, lựa chọn thương tổn người khác, người thiện lương, lựa chọn thương tổn chính mình.
Mà Lang Vương chính là loại người thà rằng tổn thương người khác.
“Đản Nhi, chúng ta cần phải đi.” Bạch Tuyết lại một lần thúc giục nói.
Đản Nhi đứng dậy, trong tay nắm kẹo que, ánh mắt nhanh chóng đảo qua đứng ở bên cạnh người phụ nữ của Lang Vương, hiện tại cậu đã cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống được, nhất thiết phải đi rồi!
Cậu không sợ Bạch Tuyết, không sợ người đàn ông kia. Anh là sợ lúc ánh trăng xuất hiện, cậu sẽ……
“Đản Nhi, mẹ cậu đều phải đi rồi, tất nhiên cạu cũng phải đi theo.” Bạch Tuyết “giả” nhàn nhạt nói, kỳ thật ra là đang ám chỉ Đản Nhi hãy an tâm đi theo Bạch Tuyết đi.
Đản Nhi nhận được ám chỉ, bước chân ngắn nhỏ rời đi theo Bạch Tuyết và Long Chu.
Ra khỏi biệt thự của Lãnh Dạ, Long Chu đứng lại, xoay người nhìn một lớn một nhỏ này.
“Tôi biết cô là cố ý nói như vậy, vì để Lãnh Dạ giận, hẹn gặp lại.” Long Chu xoay người liền chuẩn bị đi. Anh mới không mang theo một người phụ nữ xa lạ đến biệt thự của anh, đặc biệt là người phụ nữ này lại là người phụ nữ của Lãnh Dạ.
“Anh Long, chờ một chút, tôi thật sự không có chỗ để đi, làm ơn mang theo tôi đi tới chỗ anh?” Bạch Tuyết biết với dáng vẻ này thì cô không thể về nhà, huống chi đứa bé này cũng là một người nguy hiểm.
“Đừng gọi tôi là “anh Long”, chúng ta không phải rất quen thuộc, huống chi tôi cũng không phải là người đàn ông tùy tiện, tôi sẽ không mang theo cô đi tới chỗ tôi.”
Long Chu không kiên nhẫn nói.
“Chẳng lẽ anh không muốn biết tin tức của lequydon Long Nhi sao?” Bạch Tuyết bỗng nhiên nghĩ ra biện pháp thuyết phục Long Chu mang cô rời đi, quả nhiên, Long Chu xoay người trở lại bên người cô, ánh mắt lạnh lùng âm hiểm nhìn cô.
“Cô nói cô biết tin tức của Long Nhi?” Long Chu mừng rỡ như điên, không có người biết tin tức Long Nhi lâu như vậy, người phụ này này lại nói cô biết tin tức Long Nhi, với anh mà nói điều này là chuyện tốt.
“Ừ.” Bạch Tuyết ừ một tiếng.
“Lên xe.” Long Chu nói một câu, đi đến khu dừng xe.
Bên kia, Lãnh Dạ nhìn Bạch Tuyết rời đi cùng họ Long, cúi đầu, tiếp tục dùng cơm, tâm giống bị đào xuống, rời đi theo Bạch Tuyết.
Ăn một bụng mà không biết mùi vị gì.
“Ba, hôm nay ba phải kể chuyện xưa cho con nha. Tụi con muốn nghe chuyện của công chúa Bạch Tuyết và thợ săn.” Thiên Tầm làm nũng nói.
Lang Vương ngẩng đầu, nhìn đôi mắt đau leequydon lòng của con gái nhỏ, giống như bọn nhỏ đã biết cái gì?
Đây là chuyện bí mật giữa anh và Bạch Tuyết, chẳng lẽ bọn nhỏ đã nhìn ra, hay là?
Đúng vậy, bọn nhỏ mỗi người là một quỷ tinh ranh, là linh đồng chuyển thế, tất nhiên có một số việc không thể gạt được bọn chúng.
“Được, ăn cơm trước. Tới đây, thân ái, ha ha cái này, hương vị không tồi.”
Lang Vương gắp một khối thịt cay cho người phụ nữ ở bên cạnh. Nhìn người phụ nữ ăn khối cay thịt kia vào trong bụng, khóe miệng Lang Vương nhếch lên, quả nhiên cô ta đã động thủ, Bạch Tuyết đã rời đi, người phụ nữ này chính là mẹ Đản Nhi.
Trong đầu thoảng qua bóng dáng mẹ Đản Nhi, liền có chán ghét.
Thiên Tầm cơm nước xong liền lên lầu, chỉ chốc lát sau đã thay áo ngủ, tất nhiên là người cô bé gọi là mẹ đã đổi cho cô bé.
Tiểu gia hỏa cũng không nói cái gì, cũng không hỏi cái gì, cười ha hả ôm cổ mẹ “giả”, còn đem đầu nhỏ dựa vào trên vai người phụ nữ đó.
Một màn này lại làm Lang Vương cho rằng cái gì bọn nhỏ cũng không biết.
Biểu hiện của con rất chân thực, căn bản lleqquyon nhìn không ra vẻ hoài nghi đối với người phụ nữ này.
Nhưng mà, hai đứa con trai, câu được câu không ngồi trên sàn nhà chơi xếp gỗ, song song đối với mông anh, không quá nguyện ý với dáng vẻ xử lý của anh, anh nhìn thấy tâm tình rất thấp.
Tuyết Nhi, vừa đi như vậy, ánh sáng của anh đều bị Tuyết Nhi mang đi, chỉ tối tăm ở lại.
Tuyết trắng như vậy rời đi, trong lòng mẹ Đản Nhi rất là cao hứng, không nghĩ tới sự tình lại thuận lợi như vậy. Trong lòng lập tức cười nhạo Bạch Tuyết một trận, cái người phụ nữ ngu ngốc này cứ chắp tay đưa địa bàn cho người khác như vậy, làm như vậy chẳng phải là tiện nghi cho cô sao. Nếu đổi lại là cô, cô sẽ không đi, cô sẽ vạch trần này hết thảy.
Xem ra Bạch Tuyết vẫn là sợ hãi, sợ hãi cô giết cô ta, biết cô bản lĩnh, hiển nhiên sợ hãi mà ngoan ngoãn rời đi.
Hừ!
Hay là hậu nhân Mẫu Đan Tiên Tử, thật là khiến cho lequydonn Mẫu Đan Tiên Tử mất mặt, còn không bằng cô là một tứ chi Mẫu Đan Tiên Tử.
Sau khi thu dọn xong dưới lầu, cô quay về phòng ngủ chính, tẩy trang một chút, thay áo ngủ của Bạch Tuyết, một bên ghé vào lòng Lang Vương với Thiên Tầm, kể chuyện xưa, Lang Vương đảo mắt lạnh qua, chán ghét thu hồi thần sắc, tiếp tục kể chuyện xưa.
Đáng chết ——
Làm sao anh lại không có nghĩ đến cô ta sẽ mặc quần áo của Tuyết Nhi!
Đoán được cô ta nhất định sẽ thò qua tới, Lang Vương trước tiên ôm Thiên Tầm đạt xuống dưới, bọn họ ngồi vào sô pha kể chuyện xưa.
Quả nhiên, sau khi người phụ nữ kia thay xong quần áo, đi vài bước trong phòng ngủ, giống như là buồn ngủ, muốn tìm lấy đi ngủ.
Chỉ cần cô có thể kết hợp cùng Lang Vương, Lang Vương ăn đến ngon ngọt, mặc dù về sau biết cô là ai, cũng nhất định không rời khỏi cô. Cho nên cô nhất thiết phải nắm chặt thời gian thu phục người đàn ông này, để ngừa ddlequydon vạn nhất.
“Dạ, em mệt mỏi.” Người phụ nữ này cố ý làm ra một dáng vẻ thực quyến rũ, làm Lang Vương không khỏi cảm thấy thực ghê tởm.
“Em ngủ trước đi.” Lang Vương nhàn nhạt nói.
Nhìn thấy chiêu này không dùng được, nhíu mày, một bộ dáng Lâm Đại Ngọc*, biểu hiện dáng vẻ mong manh yếu đuối, thực sự là nhìn rất mệt. Lông mày nhíu lại, nhìn thấy dáng vẻ mà thương xót.
* Lâm Đại Ngọc: cô gái có thân thể lẫn tâm hồn đều yếu đuối như giọt sương mai, một nhân vật trong Hồng Lâu Mộng.
“Em muốn anh bồi em……”
“Đừng náo loạn, ngoan, con gái còn ở nơi này, trước tiên ngủ đi, anh còn chưa buồn ngủ.” Lang Vương lạnh lùng nhìn qua. Ánh mắt của Bạch Tuyết “giả” có chút hoảng hốt, ánh mắt anh quá sắc bén, người đàn ông này kỳ thật quá lạnh nhạt, kỳ thật thực làm người khác thấy sợ hãi. Cho dù cô đã sớm có chuẩn bị tâm lí, vẫn là có chút chống đỡ không được.
“Anh là đang lo lắng cho Đản Nhi?” Người phụ nữ đã sớm ở trong mắt Lang Vương nhìn ra anh thích Đản Nhi, cho nên thấp giọng hỏi.
“Chẳng lẽ em không lo lắng, Đản Nhi căn bản diendanlqd không muốn rời khỏi nơi này, hoặc là không muốn rời khỏi anh.” Lang Vương ra vẻ khổ sở nói.
Nghe được lời Lang Vương nói như vậy, cô biết ngầm Lang Vương nhất định là và Bạch Tuyết đã nói chuyện về Đản Nhi, xem ra Đản Nhi sắm vai thực thành công.
Xem ra liên thủ với cô là rất đúng.
“Thực xin lỗi, mặc kệ như thế nào, đứa bé là vô tội, em nên giữ Đản Nhi lại!” Cắn cắn môi, nhu nhược nói nhỏ, một bộ dáng vẻ áy náy bất an.
“Em không cần tự trách, không có liên quan đến em, anh nói rồi ba ngày, chỉ cần ba ngày anh sẽ tiễn người phụ nữ kia đi, về phần Đản Nhi……” Lang Vương dừng một chút, giống như là đang lưu luyến Đản Nhi.
“Giữ Đản Nhi ở lại.” Người phụ nữ có chút nóng vội nói, nhưng mà cô cũng không có cảm thấy được, có lẽ là sự tình tiến triển quá thuận lợi, có chút đắc ý vênh váo, cô muốn giữ Đản Nhi lại ở bên người quên mất việc che lấp cảm xúc kích động, Lang Vương và Thiên Tầm vẫn đều rũ đầu như cũ, ai cũng không có biểu hiện ra thần sắc ngoài ý muốn.
“Anh suy nghĩ một chút.” Lang Vương đơn giản trả lời một câu.
“Nếu anh thích Đản Nhi, liền giữ Đản Nhi lại đi, vừa vặn bọn nhỏ cũng có bạn.” Người phụ nữ lại nói, cô hy vọng Đản Nhi ở lại, tương lai có chuyện gì, người kia cũng giúp cho cô, lợi dụng nhau.
Cô ta ( Đản Nhi) giúp cô có được Lang Vương, cô sẽ giúp cô ta ( Đản Nhi) đưa ba đứa con của Bạch Tuyết tới tay cô ta.
Vì để có được Lang Vương, cô làm chuyện gì cũng lequydon;lqd đều đáng giá.
Đản Nhi ( cô ta) ở lại là chuyện tốt nhất.
Không có người biết Đản Nhi là phụ nữ, lúc trước vì đẩy tỷ lệ thành công lên cao, cô thà rằng lấy thân phận con trai để xuất hiện, cho nên Đản Nhi thật ra là nữ.
“Mẹ, hiện tại tụi con cũng có bạn chơi nha, vì sao lại muốn thêm một người nữa?” Thiên Tầm mang theo vẻ không vui, mang theo nghi vấn hỏi, Bạch Tuyết “giả” mỉm cười, ôn nhu nói, “Đản Nhi cũng là con của ba con, cũng giống với các con nha, cho nên mẹ giữ Đản Nhi ở lại cũng là hợp tình hợp lý.”
“Đúng không? Như vậy ba có Đản Nhi, có còn yêu chúng ta nữa không?” Thiên Tầm thực tự nhiên hỏi. Nhìn không ra có bất kỳ cái manh mối gì.
Ngược lại với lúc người phụ nữ nói muốn giữa Đản Nhi ở lại, nếu Thiên Tầm vẫn là an an tĩnh tĩnh chơi, không có bất luận cái phản ứng gì, như vậy mới có thể khiến cho người phụ nữ này hoài nghi, Thiên Tầm hỏi như vậy, ngược lại tiêu trừ nghi ngờ của cô ta.
“Tuyết Nhi, em mệt mỏi rồi, đi nghỉ ngơi trước đi.” Nhìn xem thời gian, chỉ cần lại chờ thêm ba giờ nữa, ánh trăng liền sẽ xuất hiện, đến lúc đó Bạch diendan;lqd  Tuyết bên kia nhất định sẽ có chuyện phát sinh.
Người phụ nữ nghe thấy, người đàn ông này vẫn là quan tâm cô, hạnh phúc cười cười, loại cảm giác này thật tốt. Dáng vẻ lãnh khốc kia của anh phỏng chừng chính bản tính, nghĩ đến đây, lá gan lớn không ít, liền bắt đầu hận Bạch Tuyết, tất nhiên là Bạch Tuyết thực sự, bất quá hiện tại từ bề ngoài nhìn vào chính là mẹ Đản Nhi.
“Dạ, nếu anh đã không yêu người phụ nữ kia, ngày mai liền dứt khoát nói cho cô ta, để cô ta đi, đừng đến quấy rầy cuộc sống của chúng ta. Em không thích cô ta!”
“Chuyện này anh sẽ xử lý tốt, Tuyết Nhi, yên tâm đi.” Lang Vương rũ đầu, nhìn sách kể chuyện, ánh mắt lại vô cùng âm lãnh, người phụ nữ này thật ngoan độc, bên này vừa mới biến thành Bạch Tuyết, liền chuẩn bị trừ bỏ Bạch Tuyết.
Người phụ nữ không nhìn thấy biểu tình Lang Vương, cho rằng anh là đang nghiêm túc kể chuyện, đơn giản đến gần vài bước, cố ý đưa tay đặt lên trên vai Lãnh Dạ, cô biết hiện tại cô là Bạch Tuyết, tiếp xúc hẳn là bình thường.
Lang Vương chán ghét nhíu mày, vẫn không có ngẩng đầu như cũ, nghiêm túc đọc chuyện xưa.
Thiên Tầm chuyển động đôi mắt to đẹp, tự hỏi, tâm lequydon’lqdlqd  tư hoàn toàn không ở trên câu chuyện ba kể, giống như tâm tư ba con hai người đều không ở trên câu chuyện, kể chuyện xưa chỉ là phương thức để bọn họ che dấu nội tâm phẫn nộ.
Nhìn Lang Vương nghiêm túc kể chuyện, tâm người phụ nữ sinh một kế, làm bộ đi ngủ, sau đó đứng dậy rời đi, nhìn thấy Lang Vương duỗi chân dài, cô có thể làm bộ lăn qua lại, sau đó lăn vào trong lòng ngực Lang Vương, đến lúc đó Lang Vương sẽ không thể không động tâm.
Trong lòng tính kế, liền chuẩn bị hành động, ai ngờ lúc này, một cơ thể nhỏ bé, như là viên đạn nhào trong lòng ngực Lang Vương, trong miệng còn ồn ào, “Ba, mẹ, con rất yeu hai người, hôm nay con muốn ngủ với hai người.” Thiên Tầm làm nũng nói.
“Lại nghịch ngợm.” Lang Vương đắc ý cười, đây mới là đứa con anh sinh ra, biết trong lòng anh muốn gì. Tuy rằng mới đầu Đản Nhi đã khốc khốc, nhưng mà, cẩn thận quan sát về sau, cậu không phải lãnh khốc, là âm lãnh, thậm chí là cả người tản ra khí lạnh.
Cậu…… Tất nhiên không phải người.
Càng không phải tiên!
Cũng không phải yêu!
Nhìn thấy Lang Vương ôm lấy Thiên Tầm, kế hoạch của người phụ nữ liền ngâm nước nóng, trong lòng thầm mắng: “Tiểu quỷ chán ghét, đã trễ thế này còn không quay về ngủ, ở chỗ này chướng mắt vướng bận!
Phá hư chuyện tốt của cô, cô chỉ cần một đêm là đủ rồi, cô nắm chắc được sẽ khiến Lang Vương cả đêm liền yêu cô, nhưng mà có đứa bé ở chỗ này, làm thế nào cô có thể thực thi kế hoạch của chính mình!
Cô bé này không giống hai bé trai ngoan kia, dưới diendannleqquydon lầu kia hai bé trai ngoan ngoãn, vẫn luôn ở chơi xếp gỗ, căn bản là không muốn quấy rối.
Kỳ thật, ở cùng thời gian, bất đồng địa điểm.
Bên ngoài biệt thự Long Chu, gai thân thể ẩn giấu ở ngoài cửa sổ.
Thấp giọng nói chuyện: “Ức Ức, làm thế nào anh biết người phụ nữ ở trong nhà kia không phải là mẹ?” Niệm Niệm nhỏ giọng hỏi.
“Khi nào thì em thấy qua mẹ ăn ớt cay, mẹ chưa bao giờ ăn cay, ăn cay liền bị dị ứng. Đương nhiên có lúc mẹ cho chúng ta ăn ớt cay nhưng không tính. Hôm nay buổi tối thịt xào ớt cay rất cay, mà lại ăn rất nhiều.” Thật ra, lúc Lang Vương gắp một đữa đồ ăn cay cho Bạch Tuyết “giả”, Bạch Tuyết “giả” cho rằng đây là món Bạch Tuyết “thật” thích nhất, cho nên cố ý ăn nhiều một chút, tránh cho bị bọn họ nghi ngờ, thật ra cô cũng không thế nào ăn ớt cay, chịu không nổi cái vị ớt cay kia.
Vì không để cả nhà nghi ngờ, cố ý ăn nhiều một chút, không hề biết biến khéo thành vụng, ngược lại khiến cho ba đứa con nghi ngờ, hơn nữa biết mẹ bị người đánh tráo, thay đổi thân phận.
Cho nên lúc ăn cơm chiều, Ức Ức và Niệm Niệm lequydon;lqdlqd; liền dùng bảo bối ông nội Lang chế tạo cho hai người bọn cậu để hai cậu xếp gỗ, mà thật ra bọn họ đã sớm đi tìm mẹ, chủ yếu là lo lắng mẹ gặp nguy hiểm, bảo vệ mẹ là nhiệm vụ hàng đầu của chúng, mẹ cho bọn chúng sinh mệnh, bọn chúng vô cùng cảm kích, tất nhiên là biết cảm ơn.
Lang Vương cũng bị lừa, anh nhìn thấy hai tiểu gia hỏa dẩu mông ở dưới xếp gỗ, thật ra kia đều là ảo ảnh, đứa bé chân chính đã đi khỏi biệt thự.
Nếu là người cẩn thận nhất định sẽ phát hiện manh mối, nhưng mà bọn họ đều không có đem tinh lực phóng tới trên người bọn chúng, cho nên không có người chú ý bọn chúng vẫn luôn lặp lại động tác giống nhau, hơn nữa xếp gỗ trước sau đều là một bộ dáng.
Trong nhà hai cái ảo ảnh ở dưới mê hoặc mẹ Đản Nhi, nơi này hai đứa đang tìm hiểu Đản Nhi.
Đản Nhi tự mình ngồi ở trong một phòng ngủ, vẫn luôn bất an liếm kẹo que, hoàn toàn mất đi bình tĩnh lúc ban ngày.
Cậu đứng dậy có chút táo bạo, ở trong phòng đi tới đi lui, lúc lqd;lqdlqd này cậu cho người ta cảm giác không phải một đứa bé, mà là tư thái và biểu tình mà một người lớn mới có.
“Ức Ức, anh có phát hiện không, thần sắc cậu ta rất hoảng loạn, giống như sắp có chuyện gì xãy ra?” Niệm Niệm nhỏ giọng nói thầm.
“Ừ, Đản Nhi này nhất định có quỷ, trên người cậu ta gần như không có độ ấm, trong nhà có cậu ta ở gần như không dùng điều hòa.” Ức Ức nói nhỏ.
“Ức Ức, chúng ta đều biết điểm này, chẳng lẽ ba không nhìn ra?” Niệm Niệm tò mò hỏi.
“Nhất định là ba biết, bất quá anh không biết rốt cuộc ba và mẹ sao lại thế này? Lấy pháp lực của ba không có khả năng nhìn không ra được việc mẹ bị đánh tráo, còn có khí lạnh trên người đứa nhỏ này, ba sẽ không thể không có phát hiện.”
“Ơ? Mẹ đi nơi nào?” Niệm Niệm duỗi cổ xem.
“Đừng lo lắng, nhất định là mẹ đang ở trong phòng khác, người đàn ông kia thích mẹ chúng ta, ông ta sẽ không tổn thương mẹ.”
“Chỉ là, anh không cảm giác chúng ta hẳn là nên giúp diendaanllqduuyon ba coi chừng mẹ sao?” Niệm Niệm thấp thỏm hỏi.
“Em cho rằng cái dáng vẻ hiện tại của mẹ sẽ làm cho chú kia thích sao?” Ức Ức bình tĩnh nói.
Kỳ thật, thật đúng là như lời Ức Ức nói, Long Chu thực chán ghét cái người phụ nữ xa lạ này luôn gọi anh là anh Long anh Long (nguyên văn: Long ca Long ca),còn biểu hiện với anh rất quen thuộc giống nhau, làm anh không khỏi bắt đầu hoài nghi thẩm mĩ quan của Lang Vương có vấn đề.
Anh chán ghét đưa người phụ nữ khác về nhà mình. Đương nhiên khi anh chán ghét một người anh không muốn biểu hiện ra ngoài, mỗi người đều sẽ có người thích có người không thích, anh không có quyền lực ngăn cản người khác chán ghét mình, nhưng mà anh có quyền lực ngăn cản chính mình.
Anh nỗ lực để chính mình không cần nổi giận, ở trong lòng anh chỉ thích Bạch Tuyết, nhưng mà ngoài Bạch Tuyết ra anh không muốn tiếp xúc với người phụ nữ khác, cũng không muốn tới gần!
Ngoài cửa sổ giống như gió thổi, chẳng lẽ là ông trời cũng muốn anh giữ lại người phụ nữ này và đứa bé vẫn luôn ăn kẹo que kia.
Thật là kỳ quái, một bé trai lại thích ăn kẹo que như vậy, bất quá…… Giống như kẹo que trong tay cậu ăn đều không thấy thu nhỏ được như vậy. lequydon;lqdlqd;ll Hai mẹ con kỳ quái, nhìn bọn họ là một lớn một nhỏ, liền giữ bọn họ ở lại cả đêm, hơn nữa anh còn muốn biết tin túc em gái từ trong miệng người phụ nữ này.
Bởi vậy anh mới có thể kiên nhẫn ngồi ở bên cạnh người phụ nữ này như vậy, chịu đựng cô tự nhiên quen biết.
Bạch Tuyết giương mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, trời mưa, Lãnh Dạ và người phụ nữ kia sẽ như thế nào, các con có biết cô bị người phụ nữ kia đánh tráo hay không?
Bọn nhỏ luôn luôn rất thông minh, bất quá lúc này đây hương vị trên người đều người phụ nữ kia giống như đúc với cô, nếu muốn bọn nhỏ phát hiện phỏng chừng có điểm khó khăn!
Nước mưa vô tình chụp vào cửa sổ, bắn ra tán bọt nước, đột nhiên cảm giác được rất nặng nề, phảng phất cái đánh vào ngực khi chúng va chạm mỗi một chút vào cửa sổ.
Cô lo lắng Lang Vương và người phụ nữ kia, cô không yên tâm bọn nhỏ có thể lọt vào ám toán của người phụ nữ kia hay không, lúc này mới phát hiện cái kế hoạch này có chút không đủ chu toàn.
Ngoài cửa sổ, mưa rơi tí tách tí tách, hình thành một bức tranh thuỷ mặc duyên dáng như sương như khói. Hạt mưa, nó vừa không nhu hòa giống như diendanlleqquy;don lông trâu vậy, cũng không cứng rắn giống như hoa châm vậy, nó từng đợt, một chút, phảng phất không phải rơi trên mặt đất, mà là dừng ở trong nội tâm Bạch Tuyết. Thu đêm tàn đèn ánh sáng tắt, mưa phùn, lại là một phần bất đắc dĩ và buồn rầu và tịch mịc nha.
Chẳng hề biết, lúc này Bạch Tuyết bất đắc dĩ và lo lắng, đều là dư thừa, ba đứa bé đã sớm biết được bí mật, từ Thên Tầm dính trụ Lang Vương, từ Ức Ức và Niệm Niệm theo dõi mẹ, bảo vệ mẹ, thuận tiện hàng phục Đản Nhi khả nghi kia.
Ức Ức và Niệm Niệm thay đổi một cái dù nhỏ vô hình, bọn họ tránh ở trong dù, tiếp tục quan sát Đản Nhi.
Nghe thấy trời mưa bên ngoài, Đản Nhi bỗng nhiên hưng phấn lên, trời mưa, đã nói lên ánh trăng sẽ không xuất hiện, cậu cũng liền không cần chịu dày vò. Hiện ra nguyên hình với cậu mà nói là tra tấn thảm thiết.
Nhìn mưa phùn bên ngoài, cậu cao hứng liếm một ngụm kẹo que, lại lần nữa ngồi trở lại sô pha.
“Ức Ức, anh có phát hiện hay không, từ đầu tới đuôi cậu ta đều cầm cái kẹo que này, giống như chưa bao giờ có đổi quá, anh nói cái kẹo que lleeqquuyyddoon này có thể có vấn đề hay không?” Niệm Niệm thấp thấp hỏi.
“Cái kẹo que này nhất định có vấn đề, chúng ta chờ sau khi cậu ta ngủ, nghĩ cách trộm cái kẹo que kia ra ngoài.” Ức Ức nhỏ giọng trả lời.
“Được.”
Trong phòng bên kia, Long Chu đi đến phía trước cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.
Khi còn nhỏ anh đáp ứng mẹ sẽ chiếu cố em gái thật tốt, chỉ là, hiện tại không thấy em gái, anh thực xin lỗi mẹ.
Hoa trà đỏ thắm bên cửa sổ, ở tiếng mưa rơi tích tích tháp tháp, chậm rãi trầm trọng mà nở rộ. Anh đi đến trước cửa sổ, mơ hồ nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe tiếng mưa tí tách rơi, nhớ tới giọng nói quen thuộc mà đã lâu chưa nghe. Nha, đó là giọng nói của mẹ. Tưởng tượng lại về giọng nói lải nhải của mẹ một chút —— đáng tiếc mẹ đã cưỡi hạc đi tây thiên!
Thời tiết như vậy, ngoài trừ nhớ mẹ ra, tôi còn có thể đi nghĩ cái gì? Cứ hoài niệm như vậy, anh trừ bỏ thương cảm, còn có thể nói về cái gì? Ở đây cảm thương thời tiết, anh ngoại trừ nói hết, cũng chỉ có thể nói hết.
“Tôi còn không biết cô tên là gì?” Long Chu hỏi Bạch Tuyết.
“Anh có thể gọi tôi là mẹ Đản Nhi.” Bạch Tuyết không nói thật, cô lo lắng Đản Nhi ở bên ngoài nghe lén, cho nên cẩn thận một chút cũng không sai.
“Cô nói cô biết chuyện của Long Nhi, nói hết những điều cô biết cho tôi nghe.”
Lời tác giả: Đại gia đoán một cái, kế tiếp Bạch Tuyết sẽ nói cái gì? Đản Nhi rốt cuộc là có thân phận gì? Vì cái gì cậu không có độ ấm? Lang Vương và Bạch Tuyết kia sẽ phát sinh chuyện gì, Thiên Tầm sẽ quấy rối từ giữa như thế nào? Sẽ công bố sau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.