Mẹ của Lang Vương khiếp sợ nhìn con trai tách khối bùn ra, bên trong lại là...
“Đại Vương!” Mẹ của Lang Vương khóc lóc bổ nhào tới.
Bạch Tuyết nghe thấy mẹ Lang Vương khóc lớn thì liền chạy tới.
Vì vậy nhìn thấy...
Cô nhìn thấy, quả nhiên trong bùn đất là cha của Dạ.
Thực sự sống lại rồi sao?
Vì sao lại bất động?
Phịch một tiếng, Bạch Tuyết ngã xuống đất, chẳng lẽ bởi vì không đủ máu, chỉ có thể gọi một thân xác trở về?
Máu của các con đã chảy vô ích, ông nội của chúng vẫn không có cách nào tỉnh lại được!
Mất công vô ích rồi!
Bạch Tuyết thất vọng, vốn cho rằng điều này có thể hóa giải hận thù giữa cô và mẹ của Lang Vương, nhưng xem ra vô vọng rồi!
Tất cả mọi người đều không nháy mắt nhìn chằm chằm vào ông nội sói.
Bỗng nhiên một bàn tay tái nhợt từ sau lưng Bạch Tuyết đưa tới, năm ngón tay nắm lại, trực tiếp bóp lấy cổ cô. Giọng nói lạnh lùng mở miệng: “Cô là kẻ xâm nhập, cô là kẻ xâm nhập.”
Đồng thời, tất cả mọi người nhìn thấy Bạch Tuyết bị xách lên, hai chân giãy dụa trên không trung.
“Thả tay ra!” Lang Vương lo lắng hét to.
“Cô là kẻ xâm nhập, cô là kẻ xâm nhập!” Giọng nói kia vẫn nói lại câu nói đó.
“Bổn vương nói lại một lần nữa, lập tức thả cô ấy xuống!” Lang Vương vận khí, giận dữ hét.
Thì ra thứ bóp cổ Bạch Tuyết chính là linh hồn người chết ở nơi này, bởi vì chưa hết dương thọ, hơn nữa còn là chết oan, cho nên không có cách nào để đầu thai, bình thường biểu hiện rất tốt dưới âm phủ, làm việc rất có trách nhiệm, cho nên được Diêm Vương phái đến bảo vệ mảnh đất này. Đợi đến lúc dương thọ của anh ta hết thì sẽ cho đi đầu thai.
“Đây là trách nhiệm của ta!” Linh hồn người chết lạnh lẽo nói.
“Bổn vương biết lai lịch của ngươi, cũng biết ngươi là linh hồn có trách nhiệm, nếu không thì Diêm Vương cũng không phái ngươi tới nơi này. Ta và Diêm Vương là bạn tri kỷ, nếu như hôm nay Diêm Vương ở chỗ này, anh ta cũng sẽ không làm khó mỗi người chúng ta, huống chi lại là một linh hồn nhỏ như ngươi! Bổn vương là muốn để lại một con đường sống cho ngươi nên mới có thể nói nhảm nhiều như vậy đó!” Lang Vương tức giận.
Linh hồn hơi sững sờ, buông lỏng tay ra. Lang Vương nhanh chóng ôm Bạch Tuyết vào trong lòng, Bạch Tuyết ho dữ dội.
Lang Vương nhìn thấy dấu tay trên cổ của cô gái nhỏ thì tức giận đến mức muốn giơ tay lên đánh linh hồn.
“Đáng chết, thiếu chút nữa là ngươi giết cô ấy, sao ta có thể tha cho ngươi?” Lang Vương hung dữ gầm nhẹ.
Bạch Tuyết cố gắng nâng tay lên níu cánh tay Lang Vương lại.
“Được rồi, không phải em không có chuyện gì sao, đây cũng chỉ là trách nhiệm của anh ta, đừng làm khó anh ta nữa! Có lẽ anh ta có thể giúp chúng ta!” Bạch Tuyết đứng dậy từ trong lòng của Lang Vương, đi về phía linh hồn, cô biết vừa rồi linh hồn không giết cô, thì bây giờ cũng sẽ như vậy.
Lang Vương nghe thấy câu nói cuối cùng của Bạch Tuyết thì cũng theo sau Bạch Tuyết, bảo vệ cô.
“Vị linh hồn này, tôi có chuyện muốn nhờ anh!” Bạch Tuyết lễ phép hỏi.
“Mời nói.” D.Đ.L.Q.Đ
“Anh phụ trách nơi này, xin hỏi có phải đã từng gặp qua linh hồn của cha Lang Vương hay không?” Bạch Tuyết đi thẳng vào vấn đề hỏi, kéo tới sự chú ý của mọi người, bao gồm cả mẹ của Lang Vương cũng đi tới.
“Tại sao các người đến nơi này tôi đều hiểu. Tôi đã gặp cha của Lang Vương, vốn ông ấy ở phía dưới, bây giờ bị các người triệu hồi lên mặt đất. Còn làm thế nào để giúp cha của Lang Vương sống lại thì tôi không biết, tạm biệt.” Linh hồn nói xong thì chỉ thấy thân hình lóe lên rồi biến mất.
Bạch Tuyết lại trở về bên cạnh cha của Lang Vương một lần nữa, nắm lấy bàn tay của ông, mặc dù rất mềm, nhưng lại không có nhiệt độ, lạnh buốt.
Rốt cuộc phải làm như thế nào thì ông ấy mới có thể thức tỉnh?
Bạch Tuyết thấp thỏm hỏi trong lòng.
Lúc này, Ức Ức mở miệng.
“Mẹ, rốt cuộc mẹ dựa vào điều gì mà tới đây tìm ông nội?” Ức Ức nhớ rõ trên đường mẹ đã nói là dựa vào cảm giác, nhưng, Ức Ức biết đây chỉ là một phần, nhất định còn có nguyên nhân khác.
Hiện tại nguyên thần của mẹ vẫn chưa quay lại, mẹ cũng không có pháp lực, sao mẹ lại có cảm giác thần kỳ như vậy?
“Thực ra, mẹ còn có một thứ này chưa lấy ra cho mọi người xem!” Bạch Tuyết nói rồi lấy một khối ngọc bội từ trong túi áo ra ngoài, đây là lúc cô đi qua đường hầm để tới tương lai, đã cầm từ phòng Lang Vương về, chủ yếu là để chứng minh đây không phải một giấc mộng, cho nên mới cầm đồ vật từ nơi đó tới đây.
Lúc trở lại hiện tại, biết khối ngọc kia vẫn còn, cô cũng càng xác định đó không phải là một giấc mơ, mà chính là tương lai.
Từ đó, khối ngọc bội kia vẫn luôn đi theo cô.
Về sau, cô nói chuyện này với Lang Vương, Lang Vương nói cho cô biết đây là bảo bối gia truyền của Lang tộc, cũng chỉ có Lang Vương mới được đeo nó, hiện tại Bạch Tuyết đã mang tới, thì Lang Vương liền để cô tạm thời bảo quản nó vậy.
Mẹ của Lang Vương nhìn thấy khối ngọc bội kia thì rất phẫn nộ.
“Lang nhi, đây là bảo bối gia truyền của Lang tộc, chỉ có mình Lang Vương mới xứng được có nó, thế mà con lại để một người phàm mang nó sao?” Mẹ của Lang Vương chất vấn Lang Vương.
“Mẹ, Bạch Tuyết là ai, trong lòng mẹ và con đều hiểu rõ! Một nghìn năm trước, nếu như không có viên kim đan kia, Lang tộc có thể lợi hại như vậy sao? Lang tộc lại có thể trở thành vua thống lĩnh Yêu giới sao? Chỉ là một khối ngọc bội thì có đáng gì! Hiện tại mặc dù cha chưa tỉnh lại, thế nhưng, tất cả đều là công lao của Bạch Tuyết, là cô ấy tự mình đào đất, tự mình nặn bùn, sau đó lại dùng chính máu của những đứa con ruột để làm một trái tim cho cha. Cô ấy làm như vậy là để làm gì?
Mẹ, mẹ hãy quay đầu nhìn ba đứa trẻ đáng thương đó đi, chúng còn nhỏ như vậy, lại vì cứu cha mà chảy rất nhiều máu!
Bọn họ là vì cái gì?
Bạch Tuyết là vì người đàn ông của mình, bọn nhỏ là vì cha của bọn chúng.
Bọn họ yêu con, nên mới hy sinh nhiều như vậy.
Mẹ chỉ biết là mẹ yêu cha, mẹ chỉ muốn giết bọn nhỏ để cứu sống cha!
Mẹ có từng nghĩ rằng trong lòng con, Bạch Tuyết và bọn nhỏ quan trọng như thế nào không? Mẹ có từng nghĩ tới ngộ nhỡ bọn nhỏ xảy ra chuyện, người làm cha mẹ như chúng ta sẽ càng thêm khổ sở hay không?
Mẹ mất đi cha nên rất đau khổ, chẳng lẽ mẹ lại không hề nghĩ tới người khác mất đi người thân thì sẽ đau khổ đến dường nào sao?
Mẹ muốn giết ba đứa trẻ nhỏ, mẹ cũng là một người mẹ, chẳng lẽ có một ngày mẹ mất con, mẹ cũng không đau lòng?
Tuy từ nhỏ đến lớn con chưa từng nhìn thấy cha, cũng chưa từng sống cùng cha.
Thế nhưng, con là con trai của cha, vì vậy con hiểu rất rõ cha con là người như thế nào, cha sống trong lòng con, mãi mãi là như vậy.
Cha vì thiên hạ thái bình mà hy sinh chính mình, cam nguyện cùng chịu phong ấn với Ma Vương.
Con trai biết cha là người vĩ đại như thế nào.
Nếu như mẹ thật sự muốn giết con của con để cứu cha, con dám cam đoan sau khi cha sống lại nhất định sẽ không tha thứ cho mẹ!
Thậm chí nếu cần, cha sẽ dùng tính mạng của mình để cứu bọn nhỏ.
Con tin cha của con là người cha tốt nhất trên thế gian này, cho nên cha luôn sống mãi trong lòng con.
Cha không chỉ cho con sinh mệnh, mà con cho con một suy nghĩ rất vĩ đại. Phải lấy đại cục làm trọng.
Mẹ là thật sự không hiểu, hay là vẫn muốn tiếp tục ích kỷ như vậy! Mẹ có nghĩ tới một khi thạch tượng phong ấn cha trong hang núi bị phá giải, Ma Vương cũng sẽ thoát khỏi trụ băng, đến lúc đó sẽ có bao nhiêu sinh mệnh vô tội phải chết!
Cũng đã nói đến đây rồi, con trai cũng nói thật với mẹ luôn!
Bởi vì mẹ làm mọi chuyện đối với tượng thạch của cha, cho nên phong ấn của Ma Vương đã bắt đầu buông lỏng! Nếu như linh hồn của cha vẫn không chịu tỉnh lại, thì có lẽ là cha không muốn tỉnh lại, có lẽ cha muốn nhốt Ma Vương lại vĩnh viễn!”
Lang Vương gục đầu xuống, quay người quỳ rạp trước người cha.
“Cha, con trai bất hiếu, khiến cha phải chịu khổ sở! Con trai nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp.” Hai tay Lang Vương nắm lấy tay trái của cha, Bạch Tuyết cũng ngồi xuống nắm chặt tay phải của cha Lang Vương.
Một tay khác của Bạch Tuyết lấy miếng ngọc bội gia truyền của Lang tộc ra, đeo lên cho cha của Lang Vương. diễn~đà
[email protected]ê#quý$đôn
“Hãy cho phép con gọi cha là cha. Tuy bà nội của bọn nhỏ không thích con, thế nhưng, cho dù thế nào con cũng là người phụ nữ của Lang Vương, chúng con đã có con, cũng sống cùng nhau rất vui vẻ hạnh phúc. Nếu như cha trên trời có linh, xin hãy tỉnh lại...
Cha đã ngủ say lâu như vậy, Dạ cần cha, bọn nhỏ cũng cần ông nội. Cho dù tương lai có nguy hiểm gì, những đứa nhỏ này đều kiên quyết ủng hộ cha, xin cha hãy tỉnh lại...
Vì thiên hạ, cha đã phải hy sinh chính mình, cũng xin cha hãy ích kỷ một lần, vì Dạ, vì bọn nhỏ, cũng vì một người phụ nữ vẫn luôn yêu cha, hãy tỉnh lại đi...
Trước kia, cha phải chiến đấu một mình. Sau này cha đã có chúng con, cho dù sống cũng được, chết cũng được, chúng ta cùng nhau đối mặt với tương lai. Cha, cầu xin cha vì những người yêu cha mà tỉnh lại đi...”
Sau khi Bạch Tuyết kìm lại nước mắt nói hết những lời này, ngọc bội phát ra ánh sáng mãnh liệt, chiếu sáng toàn bộ mà đêm.
Trên mặt đất vốn có tuyết trắng rất dày, cộng thêm ánh sáng phát ra từ ngọc bội, mặt trăng trên trời cũng giống như bị đánh thức, ánh trăng như là nước chảy, lẳng lặng vẩy xuống mặt đất, chiếu vào mỗi người thương tâm đang quỳ gối trên tuyết.
Nhờ sự chiếu rọi của ánh trăng, ngọc bội phát ra ánh sáng, trong lòng mỗi người lại có hy vọng.
Ánh sáng của ngọc bội giống như từng mạch máu, chậm rãi lan tràn khắp thân thể cha của Lang Vương.
Bạch Tuyết nắm lấy tay cha của Lang Vương, bỗng nhiên thấy nó cử động, dù chỉ là một biến hóa nhỏ nhưng Lang Vương cũng đã cảm thấy.
Hưng phấn nhìn về phía mẹ, kích động không nói ra lời.
Mẹ Lang Vương nhìn thấy vẻ mặt của con trai thì đương nhiên là biết chuyện gì, kích động bổ nhào tới cạnh thân thể của người đàn ông của bà.
“Đại Vương, Đại Vương...”
Nước mắt cũng không dừng được nữa mà rơi xuống, tất cả lạnh lùng và độc ác đều theo nước mắt trôi đi, chỉ còn lại một người phụ nữ đáng thương đang khóc lóc nỉ non vì mất đi người chồng.
“Cha, cha... Con là Lang nhi, con là Lang nhi của cha đây...” Lang Vương buông tay cha ra, đỡ cha ngồi xuống.
Cha của Lang Vương chậm rãi mở to mắt, dường như không thích ứng với ánh sáng trước mắt, lập tức đóng lại một chút, rồi lại chậm rãi mở ra.
“Ừ!” Tất cả mọi người ngừng thở, duy chỉ có tiếng ừ này là chân thật, dễ nghe như vậy, quý báu như vậy, đây là giọng nói mà cha Lang Vương nói ra.
Ông nhìn mọi người ở trước mắt.
Duỗi tay nắm lấy vợ của mình: “Em! Sao lại ngốc như vậy... vì ta...”
Nước mắt người vợ tuôn đầy mặt, vùi vào trong lòng chồng mình.
“Đại Vương, em sai rồi, em sai rồi! Em thật hồ đồ, thật là hồ đồ! Hu hu...” Bạch Tuyết ở bên cạnh cũng chảy đầy nước mắt.
Cảnh tượng này thật quá cảm động.
“Đại Vương, Đại Vương, đây là ân nhân của chúng ta.” Mẹ của Lang Vương kéo Bạch Tuyết tới, sau đó kích động nói.
“Tuyết nhi, xin hãy nhận lời xin lỗi của bà già này, ta có lỗi với con, với các cháu, ta là một bà già hồ đồ, cầu xin con hãy nể mặt mũi của Lang nhi mà đừng trách ta, ta dập đầu xin con.” Mẹ của Lang Vương nói xong liền muốn dập đầu với Bạch Tuyết, dọa đến mức Bạch Tuyết hoảng quá vội vàng kéo bà lại.
“Đừng làm vậy, bác đừng làm vậy mà!” Bạch Tuyết không biết làm cách nào để nâng bà lên.