Chương trước
Chương sau
“Cô nhìn lại con tôi xem, nó chính là sự kiêu ngạo của tôi, vừa ra đời nó đã đòi uống canh gà hầm, xin hỏi, con của cô có thế hay không?” Bạch Tuyết ngang ngược, cũng rất tự hào nói, đây là lần đầu tiên cô nói ra niềm tự hào của mình, bởi vì bọn nhỏ rất đặc biệt, cô luôn che giấu tất cả những thứ này, luôn làm bộ không nhìn thấy gì hết.
Thế nhưng, sâu trong tâm, cô luôn tự hào vì con của mình, luôn kiêu ngạo vì bọn nhỏ.
Rốt cuộc Ức Ức cũng biết địa vị của các cậu trong lòng mẹ, cho tới nay mẹ đều bận bịu công việc, hoặc là đùa giỡn, đây cũng là lần đầu tiên nói những lời này.
Mũi chua xót, quay đầu ôm lấy đầu Lang Vương, một giọt lệ cảm động rơi xuống, hóa ra đây chính là tình thân, đây chính là tình thương của mẹ.
Yêu nữ khiếp sợ!
Rất khiếp sợ!
Cô ta không nghĩ rằng cái đứa bé trai nhỏ bé kia mới chỉ sinh ra có mười ba ngày!
Cho dù cô ta là yêu, con trai của cô ta và Lang Vương vẫn phải lớn lên từ từ, mặc dù so với người phàm thì nhanh hơn rất nhiều, thế nhưng, cô ta không nghĩ đến con trai của người phụ nữ này và Lang Vương vừa mới ra đời đã đòi ăn canh gà.
Lại một lần nữa chăm chú đánh giá Ức Ức, thế mà nó mới chỉ có mười ba ngày, khó trách nó lại thấp bé như vậy.
Không chỉ yêu nữ khiếp sợ, còn có Lãnh Tịnh và một đứa con trai khác của Lang Vương đang ngồi xổm trên mặt đất cũng như vậy.
“Nhìn nét mặt của cô liền biết con của cô không mạnh như con của tôi, cho nên mới nói, đừng trông mặt mà bắt hình dong, vừa nãy cô còn khinh thường con trai tôi đó. Thực ra, con trai tôi còn mạnh hơn ngàn vạn lần so với con trai của cô.”
Bạch Tuyết, đối với Lang Vương mà nói, chỉ có thể dùng một chữ để hình dung: Thoải mái. Đây là những lời đánh giá của Lang Vương dành cho Bạch Tuyết.
Những người phụ nữ ở Yêu giới anh đều không thích, nhưng những trưởng lão ở Yêu giới lại hạ cho anh một quy củ, nhất định phải cưới phi tử, nhất định phải nối dõi tông đường, cho nên anh mới có nhiều phi tử như vậy, tất cả đều do quy củ của tổ tông.
Nhìn thấy cô gái nhỏ cuối cùng đã trưởng thành, cả người anh đều thư thái, nhiều lúc, anh đều lẳng lặng đứng ở một bên nhìn cô gái nhỏ, giống như lúc này, anh không nói một lời, chính là để tôi luyện cô, hi vọng cô ở giữa bùn mà vẫn có thể trưởng thành, hi vọng cô khiến mình trở nên kiên cường hơn.
Bất cứ chuyện gì cũng đều có hai mặt đối lập, có lúc trong nghịch cảnh lại tìm ra được một con đường sống, loại người giống như Lang Vương, sự việc có thảm hại đến đâu anh vẫn đều có thể lợi dụng được, từ đó đạt được kết quả mà anh mong muốn, kết quả mà anh muốn cũng là khiến Bạch Tuyết càng ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn. Cho nên anh hoàn toàn không nhúng tay vào những chuyện này, chỉ lẳng lặng chăm chú nhìn cô gái nhỏ giãy dụa ở trong bùn, sau đó, đứng thẳng dậy.
“Tôi đánh cô một bạt tai là để cảnh cáo cô, về sau cách xa con trai tôi ra một chút. Nếu không, tôi không dám chắc nó có thể tốt bụng giống như tôi không, để cô còn sống mà trở về thế giới của mình.” Bạch Tuyết hiểu rất rõ Ức Ức, một miếng thịt trên người mình rơi xuống, sao cô có thể không biết trong lòng Ức Ức nghĩ cái gì? Bây giờ Ức Ức chưa nổi giận, không có nghĩa là trong tương lai nó sẽ không dạy dỗ người phụ nữ này, thậm chí sẽ giết cô ta!
Cho nên hôm nay cô ra mặt dạy dỗ người phụ nữ này, cũng hi vọng là Ức Ức sẽ hiểu, mọi chuyện còn có mẹ, bọn chúng vẫn còn là trẻ con, vẫn nên ngoan ngoãn trưởng thành mới là quan trọng nhất.
Đương nhiên Ức Ức cũng đã nhìn ra ý tứ của mẹ, mẹ đã xử lý chuyện này, tất nhiên cậu sẽ tôn trọng quyết định của mẹ.
Lời nói cuối cùng của Bạch Tuyết khiến Lang Vương phải sững sờ.
Cách giải quyết của Bạch Tuyết, Lang Vương rất thích. Đầu tiên là cảnh cáo cô không dễ trêu vào. Thứ hai thuận tiện dạy dỗ Ức Ức mọi chuyện còn có gia đình, có mẹ bảo vệ bọn chúng.
Ý tứ trong lời nói của Bạch Tuyết cũng rất rõ ràng, vừa mới nói con cô là sự tự hào của cô, tất nhiên sẽ không chỉ để trang trí, chỉ cần có lúc cô không xử lý được, đương nhiên sẽ kéo sự tự hào đó ra ngoài để xử lý hộ.
Một câu hai ý.
Yêu nữ che khuôn mặt bị Bạch Tuyết đánh đến phát nóng.
“Dù thế nào thì tôi cũng là người phụ nữ của Đại Vương, con trai tôi cũng là con trai của Đại Vương. Sống chết của tôi cũng không phải do cô quyết định!” Yêu nữ giận dữ nói.
Cô ta không nói lời nào còn đỡ, Bạch Tuyết đã định chỉ như vậy rồi quên đi!
Ai ngờ, cô ta lại không biết sống chết nói một câu như vậy, một lần nữa kích thích Bạch Tuyết.
Nhìn về phía đứa con trai kia của Lang Vương, liền biết Lang Vương cùng yêu nữ này đã từng chung giường, cô lại nổi máu ghen tỵ!
“Sống chết của cô tôi không có quyền quyết định, thế nhưng, tại sao sống chết của con trai tôi cô lại có quyền quyết định? Cô vừa hạ độc với con trai tôi, đừng tưởng rằng tôi thật sự dễ bắt nạt.” Bạch Tuyết tức giận quát, đây là người phụ nữ mà Lang Vương từng ngủ cùng, từ trong tâm Bạch Tuyết đã cảm thấy chán ghét, huống hồ cô ta còn hại con trai cô!
Không thể tha thứ!
Giọng nói của cô cũng cứng rắn theo.
“Không biết lúc trước chúng ta đúng hay sai? Nhưng tôi chắc không nợ cô cái gì nhỉ? Vậy thì cô dựa vào đâu mà hại con trai tôi? Cô dùng thủ đoạn hèn hạ hạ độc vào bánh ngọt, cô có nghĩ rằng cô sẽ giết chết nó hay không?
Cô cũng có con trai, cô có suy nghĩ nếu như người khác cũng hại con của cô như thế, cô sẽ như thế nào không?
Cô cũng là mẹ, vậy mà cô có thể nhẫn tâm ra tay độc ác như vậy với con trai của người khác.
Con trai tôi nhỏ như vậy, nó chọc giận cô cái gì? Cô lại muốn hại nó. Người có lỗi với các cô đang đứng ở kia kìa, tại sao các cô lại không đi tìm anh ta tính sổ? Tại sao lại muốn ra tay với con trai tôi, con trai tôi không có lỗi với các người, càng đừng tưởng rằng chúng tôi dễ bắt nạt.”
Bạch Tuyết hét lên giận dữ, đưa tay chỉ về phía Lang Vương, nói với yêu nữ là Lang Vương có lỗi với bọn họ.
Khuôn mặt yêu nữ bị dọa đến trắng bệch, cô ta không nghĩ rằng vậy mà Bạch Tuyết có thể chuyển đến Lang Vương, hơn nữa còn đẩy hết tất cả lỗi sai cho Lang Vương.
Cho dù là Lang Vương vứt bỏ bọn họ, bọn họ cũng không dám nói nửa câu oán trách.
Từng tiếng chất vấn quá mức sắc bén, khiến cho mặt yêu nữ biến sắc, tuyệt đối không ngờ rằng người phụ nữ này lại bùng nổ mạnh mẽ như vậy.
“Cô, cô hiểu lầm rồi, tôi là nhất thời hồ đồ, nói thế nào thì chúng ta cũng là người phụ nữ của Đại Vương, là người một nhà có đúng không?” Yêu nữ không biết sống chết nói.
Lãnh Tịnh nhíu mày, Lang Vương nhíu mày, người phụ nữ này là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, chuyện cho tới bây giờ ai cũng nhìn ra, sở dĩ Bạch Tuyết bùng nổ mạnh mẽ như vậy cũng không hoàn toàn là bởi vì Ức Ức bị hạ độc, còn có một nguyên nhân nữa là Bạch Tuyết không thể nào tiếp nhận được người phụ nữ này và Lang Vương từng có quan hệ gắn bó, cô là đang ăn dấm, phụ nữ khi ghen rất khủng bố, giống như Bạch Tuyết bây giờ vậy.
Trước kia cô gái nhỏ dịu dàng, giờ lại biến thành một người phụ nữ sắc bén như vậy!
“Câm miệng! Ai là người một nhà với cô, ai có chung người đàn ông với cô? Tôi với cô không có nửa xu quan hệ, hơn nữa, xin đừng lôi kéo quan hệ lung tung, điều này khiến tôi rất phản cảm! Tôi không quan tâm trước kia cô với Lãnh Dạ có quan hệ như thế nào, tóm lại về sau, nếu anh ấy dám vượt quá giới hạn một lần nữa, cùng người khác lên giường một lần nữa, tôi liền đá anh ấy, vĩnh viễn không cho anh ấy đụng vào tôi, loại đàn ông bắt cá hai tay Bạch Tuyết tôi không thèm!” Bạch Tuyết nghiêng đầu sang chỗ khác, hung dữ nhìn Lang Vương.
“Lãnh Dạ, em không quan tâm anh là Lang Vương, hay là Lãnh Dạ. Tóm lại, về sau nếu như anh còn muốn làm người đàn ông của em, còn muốn làm cha của Ức Ức, anh liền biết thân biết phận cho em, nếu không, em sẽ làm gì hẳn là anh cũng biết.” Bạch Tuyết nghiêm khắc uy hiếp.
Lang Vương cười khổ, cũng may, hôm nay ở đây không có nhiều người, nếu không cũng sớm mất hết mặt mũi rồi!
Lãnh Tịnh đồng cảm nhìn Lang Vương, lau mồ hôi.
Yêu nữ chấn đông!
Bao nhiêu người phụ nữ đều cầu mong Lang Vương thu nhận mình, bao nhiêu người phụ nữ dù chỉ đạt được một lần nuông chiều của Lang Vương cũng can tâm tình nguyện. Thế nhưng, Bạch Tuyết vậy mà uy hiếp Lang Vương, còn tuyên bố muốn đá Lang Vương!
Quá mạnh mẽ!
Người phụ nữ này quá mạnh mẽ!
Lãnh Tĩnh không nghĩ rằng Bạch Tuyết sẽ có lúc như vậy, vậy mà cô lại có thể hung hăng, còn dứt khoát, có lực công kích thế này.
Trong lòng Bạch Tuyết đầy lửa giận, quay người đi về phía Lang Vương, ôm lấy Ức Ức từ trong ngực anh, trực tiếp đi ra ngoài.
“Lãnh Tịnh, đưa tôi về.” Bạch Tuyết lạnh giọng nói.
“Không cần đến Lãnh Tịnh, anh đưa em về.” Lang Vương theo sát bên cạnh. Lúc này cô gái nhỏ khiến anh yêu đến mức muốn ngừng mà không được.
“Cách xa em ra một chút, giải quyết chuyện riêng tư thối nát của anh cho tốt rồi hẵng quay trở lại tìm em!” Bạch Tuyết hét lên với Lang Vương, vẻ mặt lạnh lùng không cách nào có thể che được nội tâm đang tức giận.
“Anh đưa em về, rồi quay lại giải quyết.” Nhìn thấy cô gái nhỏ cứ thế rời đi, còn có sắc mặt của Ức Ức vẫn không tốt như cũ, Lang Vương làm sao yên tâm được, đưa tay chuẩn bị ôm Bạch Tuyết vào trong ngực.
“Đừng đụng vào em, họ cũng là người phụ nữ và con của anh, muốn động dục thì đi mà tìm cô ta! Em muốn một người đàn ông sạch sẽ, anh thật sự coi em là tiểu tam để nuôi dưỡng à!” Ánh mắt Bạch Tuyết rét lạnh.
“Người phụ nữ kia, em đứng lại đó cho anh!” Lang Vương nổi giận.
Quả nhiên Bạch Tuyết dừng lại, đưa lưng về phía Lang Vương, thân thể hơi run rẩy, người đàn ông này nắm giữ trái tim cô, thế nhưng, anh không chỉ có mình cô là người phụ nữ, điều này khiến cô không thể chịu đừng nổi!
“Về sau không cho phép nói những lời ngu ngốc như vậy, trong lòng em nên hiểu, em và bọn nhỏ có ý nghĩa như thế nào đối với anh? Bọn họ chỉ là quá khứ của anh thôi!” Lang Vương nghiêm khắc nói.
“Em và con trai chờ anh trong xe.” Bạch Tuyết nói lại một câu rồi rời đi.
Bạch Tuyết ôm Ức Ức ra ngoài, Lang Vương liếc mắt ra hiệu cho Lãnh Tịnh, Lãnh Tịnh đi theo ra ngoài.
Nhìn thấy Lãnh Tịnh đi ra.
“Các người cũng giống nhau đúng không?” Ý của Bạch Tuyết là anh ta cũng là yêu có đúng không?
Lãnh Tịnh không trả lời, gật gật đầu.
“Ừm, tôi hiểu rồi.”
“Giúp tôi bế Ức Ức, tôi muốn yên tĩnh một chút.”
Lãnh Tịnh nhìn chung quanh, vừa nhìn là biết không có nguy hiểm gì, gật gật đầu, nhận lấy Ức Ức.
“Mẹ?” Ức Ức lo lắng kêu một tiếng.
“Ức Ức, mẹ không có chuyện gì, mẹ sẽ không đi, có một số việc mẹ muốn yên tĩnh suy nghĩ một chút, yên tâm.” Bạch Tuyết cưng chiều sờ đầu Ức Ức, đi về một phía.
Gió lạnh thổi vào mặt, lông tơ không khỏi dựng đứng, không biết là do tâm lạnh hay do thân thể lạnh, không khỏi rùng mình một cái.
Suy nghĩ một chút tất cả mọi chuyện xảy ra từ khi đi theo Lãnh Dạ, đều không thể tượng tưởng nổi.
Cuộc sống của cô đã bị cha sắp đặt!
Cho đến khi bỏ học khăng khăng đi theo Lãnh Dạ!
Về sau, thế mà lại mang thai con của Lãnh Dạ!
Điều chấn động chính là, lúc bọn nhỏ ở trong bụng cô đã có thể nói, còn có thể nhìn mọi thứ cách một cái bụng.
Thì ra toàn bộ mọi việc đều bởi vì Lãnh Dạ, Lãnh Dạ là Lang Vương, Lang Vương là Lãnh Dạ!
Điều đáng buồn là, anh ở Yêu giới lại có một đám phụ nữ!
Càng buồn hơn là, cho dù sau khi cô biết Lãnh Dạ là Lang Vương, cô vẫn không có cách nào rời khỏi anh, vẫn yêu anh sâu đậm. Cô cho là cô có thể không so đo với những người phụ nữ kia, thế nhưng, lúc yêu nữ xuất hiện, cô mới biết là cô lại để ý như vậy, lại khó chịu như vậy!
Cô đã không có cách nào tự kiềm chế mình yêu Lang Vương, vậy thì tương lai của cô ắt phải trải qua một trận gió tanh mưa máu, những bộ phim cung đấu ở trên tivi, vậy mà lại xảy ra trên người cô!
Đã như vậy, cô càng phải kiên cường, vì con trai, vì những thứ cô yêu, cô nhất định sẽ không khuất phục.
Ngay tại lúc Bạch Tuyết đang thất thần suy tư xem con đường sau này phải đi như thế nào, một thân hình cao lớn khôi ngô từ phía sau ôm cô vào lòng.
“Đồ ngốc, có phải đã sớm biết anh là ai hay không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.