Chương trước
Chương sau
Đều là phụ nữ vì vậy !
Bí thư trưởng cuối cùng cũng mở mang kiến thức về sự lợi hại của thần mặt lạnh, trên người anh có sự lạnh lùng hà khắc là từ chỗ sâu nhất trong lòng phát ra, anh là như vậy lãnh khốc ngoan tuyệt, bất chấp mu bàn tay đau đớn, hoảng sợ liền rời khỏi văn phòng.
Kỳ thực, việc Bí thư trưởng biết Bạch Tuyết là do Bạch Tuyết là bạn học của Dương Phỉ mà Dương Phỉ là chị bà con của cô ta, cũng chính là Dương Phỉ con gái của Hồ Phương. Dương Phỉ nhủ danh gọi là Phỉ Phỉ, Bí thư trưởng nhũ nhanh gọi là Phương Phương.
Bí thư trưởng bị đuổi việc rồi, tin tức rất nhanh truyền khắp công ty.
Tất cả mọi người đều thảo luận, tổng giám đốc có bạn gái, chính là trợ lý Bạch mới tới, còn đồn đãi vị trợ lý Bạch này giạng chân, bởi vì trợ lý Bạch đã từng là người phụ nữ bên cạnh Tổng giám đốc của tập đoàn Lãnh Thị, sau lại không biết vì cái gì biến mất trong một thời gian ngắn, kỳ thực, Bạch Tuyết chỉ biến mất một tháng, do bọn nhỏ sinh trưởng tốt nên chỉ cần mất một thời gian ngắn.
Mọi người thật không ngờ, lúc này Bạch Tuyết lại xuất hiện lần nữa, bên cạnh lại có một người đàn ông khác cư nhiên lại thay đổi người.
Không phải không thừa nhận cô gái này tồn tại một sức quyến rũ đặc biệt, đồng thời quen được hai tổng giám đốc lãnh khốc, tuy rằng cùng Đoan Tổng có quan hệ không rõ ràng, nhưng mà Tổng giám đốc của tập đoàn Lãnh Thị, Lãnh Tổng cùng Bạch Tuyết có quan hệ dây dưa không rõ ràng, hiện tại Đoan Tổng cũng hướng Bạch Tuyết che chở hoàn toàn. Thậm chí có lời đồn, sát thủ Cung Hàn cũng bị nữ nhân này thuần phục !
Lời đồn, sát thủ Cung Hàn rất ít khi lộ mặt đối với cô gái này rất có thiện cảm.
Cô gái này rốt cuộc trên người có ma lực gì ? Thế nhưng có thể làm cho nhiều người đàn ông xuất sắc và đặc biệt vây quanh cô ?
Bạch Tuyết là ai ?
Cô là hậu nhân của Mẫu Đơn tiên tử .
Mẫu Đơn tiên tử là vua của các loài hoa, sức hấp dẫn tự nhiên là phải hơn người bình thường, người thường không thể kháng cự lại được.
Cũng bởi vì vậy mà Lâm Giang cũng vì Bạch Tuyết mà khom lưng.
Bạch Tuyết ôm một chút tài liệu trở về, kỳ thực, lúc này Bạch Tuyết không có ở công ty, là do Đoan Mộc cố ý đem Bạch Tuyết điều đi, anh không muốn chị dâu nhìn thấy một màn vừa rồi, cô là phụ nữ cần phải yếu đuối, cho nên tốc chiến tốc thắng là việc cần thiết.
" Trợ lý Bạch, nơi này có một phần văn kiện bí mật, cô tự mình đưa đến văn phòng làm việc cho Tổng giám đốc của tập đoàn Lãnh Thị. " Đoan Mộc nghiêm túc đưa ra chỉ thị.
" Được, tổng giám đốc. " Bạch Tuyết nhận được sự coi trọng, trong lòng thật cao hứng, ôm tư liệu đi ra ngoài.
Kỳ thực, tư liệu kia không phải là bí mật gì, là Lãnh Dạ nghĩ muốn gặp cô gái nhỏ, cho nên muốn gặp mặt cô.
Bạch Tuyết sau khi rời đi.
" Đại ca, em chính là đã cố gắng hết sức, kế tiếp chính là chuyện của anh nha! " Đoan Mộc nhìn Bạch Tuyết rời đi, bóng dáng trong lòng trống trơn nói.
Lãnh Dạ từ yêu giới đi đến đây, đặc biệt phụ trách việc lo lắng cho bọn nhỏ, anh không thể dùng toàn bộ thời gian ở cùng với bọn nhỏ, có một số việc mang theo bọn nhỏ rất là bất tiện, cho nên anh từ yêu giới đưa Cáo Bắc Cực tới.
Cáo Bắc Cực chính là hồ yêu tu luyện năm trăm năm, hồ yêu lúc còn nhỏ thiếu chút nữa đã bị dã thú ăn thịt, là do Lãnh Dạ cứu sống, hơn nữa thu nhận và giúp đỡ hồ yêu, bởi vậy Cáo Bắc Cực luôn trung thành và tận tâm, nguyện trung thành với Lãnh Dạ.
Bọn nhỏ giao cho Cáo Bắc Cực, Lãnh Dạ thực yên tâm.
Bạch Tuyết ôm tư liệu đi vào cửa tập đoàn Lãnh Thị.
Kỳ quái chính là, nơi này dường như rất quen thuộc.
Bỗng nhiên, thời gian giống như yên lặng, hơn nữa bắt đầu rút lui !
Bị khống chế buộc phải nhắm mắt lại, trong đầu xuất hiện một người : một người con gái đi chân trần, cô gái rơi lệ chạy giữa dòng xe cộ không ngừng ở ngã tư đường, bên người là âm thanh mắng chửi, tiếng thắng xe, liên tục không ngừng, nhưng mà, cái cô bé kia hoàn toàn không để ý, rơi nước mắt mà chạy, ......
Bạch Tuyết mở mắt ra, hoảng sợ nhìn xem sự yên tĩnh ở ngã tư đường, cô hai tay ôm văn kiện, nhìn cột đá trước cửa tập đoàn Lãnh Thị, cái trán toát ra mồ hôi lạnh, vì cái gì hình ảnh về cô bé kia cùng bộ dạng của cô giống nhau như đúc.
Tại sao lại có thể như vậy được ????
Lại một lần nữa nhắm mắt lại, trong đầu hiện ra : cái cô bé kia hình như là nhìn thấy người ? Là người thân của cô sao ? Hay là cô người đàn ông mà cô yêu?
Nhìn theo phương hướng mà cô gái kia đang chạy tới ....
Cô lại một lần nữa mở mạnh đôi mắt, người đàn ông đó chính là Lãnh Dạ, nhưng mà, người con gái nước mắt đang rơi và cô giống nhau như đúc, cái cô bé đó nếu là cùng cô lớn lên giống nhau, không ngờ chính là bản thân cô ?
Tài liệu bí mật rơi trên mặt đất, cô chấn động !!!
Ức Ức đúng ?!?
Lãnh Dạ chẳng lẽ thật sự là cha của bọn nhỏ, là Lãnh Dạ làm cho cô mang thai đứa bé ?!
Tên đàn ông vô lại, cái kia đàn ông thối !!!
Anh ta sinh hoạt không kiềm chế, bằng không ở trong bệnh viện người đàn bà kia như thế nào lại giải thích như vậy ? Còn có một lần cô ngâm nước tắm, trong đầu xuất hiện sự ảnh hưởng hình ảnh tên đàn ông thúi, anh ta cư nhiên còn chấp nhận !!
Đáng ghét, cô tại sao biết loại đàn ông này chứ !
Cô thực sự là mắt bị mù, sao có thể cùng với loại đàn ông này sinh con!
Hoài nghi Lãnh Dạ chính là cha đứa nhỏ do cô sinh ra, Bạch Tuyết trong lòng rất không cam lòng, vì sao cha đứa nhỏ không phải là Khang Cốc loại đàn ông chân chính ? Thế nào lại là một tên vô lại, lưu manh, là một tên đàn ông xấu chỉ biết ăn phụ nữ !
Ngồi xổm xuống đất nhặt lên văn kiện, nếu như không phải là bởi vì bây giờ là giờ làm việc, cô cần phải trở lại đánh cho anh ta một trận, có phải hay không lúc trước cô mang thai cũng là do tên đàn ông thúi này cưỡng bức ?
Từ lúc nhìn thấy người đàn ông này, cô liền bị anh ta ăn tới hai lần , đáng ghét!
Lần đầu tiên ở trong phòng tắm liền bị tên đàn ông xấu xa này làm trên tường , bị lạnh lẽo trên tường tư vị này thật không dễ chịu!
Đêm hôm qua, cũng lại bị anh ta cường một lần nữa , cô vốn là ôm con trai ngủ , sao có thể biến thành ôm anh ta, nhất định là mưu kế của tên đàn ông thúi này !
Càng nghĩ càng giận, thở phì phì lấy điện thoại di động ra.
" Uy ?" Bạch Tuyết tức giận hô một tiếng, Bạch Tuyết không biết Lãnh Dạ đang đứng trước cửa sổ trên lầu nhìn xuống chỗ cô gái nhỏ đang đứng, Bạch Tuyết vừa ra khỏi cửa công ty, Đoan Mộc liền gọi điện thoại cho Lãnh Dạ biết, Lãnh Dạ tính toán thời gian Bạch Tuyết đến nơi, hơn nữa vẫn đứng ở phía trước cửa sổ nhìn Bạch Tuyết đi đến nhưng không có đi xuống?
Mọi động tác của Bạch Tuyết đều bị Lãnh Dạ thu hết vào trong mắt, anh là Lang Vương, nên có thính lực cùng thị lực luôn tốt hơn người thường rất nhiều, anh nhìn cô gái nhỏ lấy điện thoại ra, ngoài ý muốn chính là cô gái nhỏ lại là gọi cho anh .
"Ân." Lãnh Dạ ừ một tiếng.
" Anh anh anh rốt cuộc tại sao muốn trêu chọc tôi ?" Bạch Tuyết hoài nghi Lãnh Dạ là cha bọn nhỏ, trong lúc nhất thời không tiếp thu được anh là một người đàn ông lăng nhăng, cô có bao nhiêu là hi vọng người đàn ông của mình là người đàn ông chung thuỷ, ôn nhu và săn sóc ! Thế nhưng, nếu như vừa mới nhìn thấy những thứ ấy đều là sự thật? Anh ta có khả năng rất lớn là cha bọn nhỏ !
Bạch Tuyết chỉ nói một câu như vậy, liền cúp điện thoại !
Lãnh Dạ không hiểu vì sao Bạch Tuyết lại nói như vậy? Chẳng lẽ cô đã biết người cô phải giao tài liệu là anh sao? Tên tiểu tử Đoan Mộc ngu ngốc kia gần đây là như thế nào? Làm việc không có một việc nào khiến anh hài lòng được !
Anh bấm điện thoại gọi cho Đoan Mộc.
" Bạch Tuyết biết phải tới đưa tài liệu cho anh!" Lãnh Dạ lạnh lùng nói.
"Đại ca, nhưng em cũng không có nói gì, em thề, em cái gì cũng không nói, chị dâu nhìn thấy anh sao ?" Đoan Mộc hiếu kỳ hỏi, chuyện này anh làm rất bí mật, không có người thứ hai biết a! Chị dâu sao có thể biết?
"Lão tam, em gần đây làm việc như thế nào vậy ? Anh đem chị dâu giao cho em không tới hai ngày em liền làm cho cô ấy bị phỏng, em làm việc như thế nào vậy ?" Lãnh Dạ oán giận nói.
Đoan Mộc oan a!
Đại ca đau lòng cho cô gái của mình, nhưng mọi việc đâu phải do anh.
Thế nhưng, anh cũng là người bị hại a, ở trong bệnh viện anh còn bị đại ca đánh!
Bất quá những ý nghĩ này chỉ là dám nghĩ, không dám nói ra a!
"Đại ca, em biết sai rồi, chị dâu anh vẫn là đem trở về đi, em thật sợ chị dâu phát điên lên, em làm sao chịu nổi a!" Đoan Mộc xem như là diện kiến sự lợi hại của Bạch Tuyết , còn có lão nhị Quan Phàm cũng nói cho anh biết lần đó Bạch Tuyết uống say sau đó chỉnh đại ca thảm như thế nào, nhưng mà, lão nhị cũng thiếu chút bởi vì bị chị dâu trêu chọc chảy máu mũi tạo thành thiếu máu mà chết!
Lãnh Dạ là lão đại, Quan Phàm là lão nhị là một cảnh sát trưởng, lão tam Đoan Mộc là Tổng giám đốc một công ty, ba người được xưng vô địch tam thiếu.
"Lấy năng lực làm việc mà đánh giá ----- ." Lãnh Dạ cúp điện thoại .
Bên này, Bạch Tuyết đã tiến vào phòng khách.
Bởi vì có hẹn trước, cô rất nhanh đã đi tới phòng làm việc của Tổng giám đốc.
Bạch Tuyết vốn thấp thỏm đi vào, thế nhưng, nơi này có loại cảm giác rất quen thuộc.
Cô giật mình!
Người đàn ông ngồi ở chỗ kia ?
Thế nào lại là anh ta?
Trong đầu xuất hiện hình ảnh kia, cô bé kia xem ra thực sự là cô sao ? ! ?
Cô đi chân trần nước mắt rơi đầy mặt đi tìm người đàn ông kia là Lãnh Dạ sao ? ? ?
Sao có thể?
Lãnh Dạ và người đàn ông này có phải hay không là một người ?
Hay là anh ta có anh em là song bào thai?
Trước quan sát một chút, nếu như người đàn ông lưu manh ở nhà đùa giỡn với cô chính là Lãnh Dạ, nếu như người đàn ông này không lưu manh và đùa giỡn cô, như vậy bọn họ sẽ không phải là một người !
Len lén nhìn lại nhìn, quá giống, hoàn toàn giống nhau như đúc, chính là kia khí thế so với người đàn ông ở nhà cường đại hơn rất nhiều.
" Chào ngài , tôi là thư ký do Tổng giám đốc Đoan Mộc phái tới đưa văn kiện cho ngài ." Bạch Tuyết phỏng đoán nhìn Lãnh Dạ nói.
"Uh, để ở đây đi ." Lãnh Dạ nhàn nhạt nói, Lãnh Dạ chuẩn bị, trước quan sát Bạch Tuyết xem cô biết được bao nhiêu.
Bạch Tuyết khôn ngoan buông văn kiện xuống, sau đó chờ Lãnh Dạ trả lời.
"Ngồi xuống đi." Lãnh Dạ lại nói.
"Cảm ơn." Bạch Tuyết trong lòng bàn tay khẩn trương có chút ra mồ hôi.
Như vậy xem ra, bọn họ không phải là cùng một người, người đàn ông này khí thế thật là mạnh mẽ, làm cho cô rất khẩn trương, nhất là người này rất nghiêm túc làm việc, nhưng mà, người đàn ông ở nhà kia, chỉ biết nấu ăn, chỉ biết đùa giỡn phụ nữ, đương nhiên đối tượng đùa giỡn chính là cô!
Đáng buồn!
Một tháng cho anh ta 1500 , còn muốn bồi ngủ bồi ăn!
Thiếu chút nữa sẽ thành tam bồi!
"Đi thôi." Lãnh Dạ đứng dậy lạnh giọng nói, trên mặt không có bất kỳ biểu tình.
Bạch Tuyết đứng dậy nhìn người đàn ông cao to khôi ngô , nga a —— chiều cao cũng như nhau!
Bất quá, nhìn kỹ chút, người đàn ông ở nhà không có lãnh khốc như vị này.
" Sói Tổng, đi đâu?" Bạch Tuyết cho rằng Tổng giám đốc tập đoàn họ Sói, đương nhiên là Sói tổng , chẳng phải biết xưng hô của cô thiếu chút nữa khiến cho Lãnh Dạ bật cười ra tiếng, thế nhưng, vẫn bị anh cực lực nhịn xuống.
"Đi ăn cơm."
"Ăn ăn cơm?" Bạch Tuyết giật mình hỏi, này Sói tổng làm việc đều là vừa ăn cơm vừa làm việc sao?
"Ân."
"Xin lỗi, Sói tổng, tôi còn muốn trở lại báo cáo kết quả công tác, ngài xem ngài có phải hay không đem văn kiện bí mật kia nhìn một chút?" Bạch Tuyết giả vờ bình tĩnh, mỉm cười nói.
"Tiểu thư, tôi nghĩ tôi nên đính chính một chút, tôi không phải họ Sói, xin hỏi trên thế giới này có người họ Sói hay sao?" Lãnh Dạ đứng lại, trên cao nhìn xuống nhìn Bạch Tuyết.
"A? Xin lỗi, xin lỗi, tôi cho rằng nơi này là tập đoàn Sói thị, cho nên... Cho nên tổng giám đốc ngài có lẽ là họ... Xin lỗi, xin lỗi..." Bạch Tuyết liên tiếp xin lỗi.
"Tôi không phải họ Sói, tôi là thuộc sói ." Lãnh Dạ lạnh giọng nói.
Khúc khích ——
Bạch Tuyết cười ra tiếng , trên thế giới lại có người làm cho người khác cười chết, phụng phịu nói: Tôi không phải họ Sói, tôi là thuộc sói !
Bạch Tuyết ở trong lòng học giọng điệu Lãnh Dạ nói chuyện, nhưng lại học không được.
"Có buồn cười như vậy sao?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.