Ức Ức bò lên giường mẹ, sau đó nằm ở trong lòng Bạch Tuyết.
"Ức Ức, con muốn nói chuyện gì với mẹ?" Bạch Tuyết hiếu kỳ hỏi, mà thực ra Ức Ức có âm mưu đen tối, nó biết không thể trực tiếp nói cho mẹ biết Lãnh Dạ chính là cha được, phải nghĩ biện pháp khác.
"Đêm nay con muốn ngủ cùng mẹ." Bạch Tuyết cho rằng Ức Ức đang lo lắng cho cô, vui mừng cười, con trai cô chính là con trai cô, thời điểm mấu chốt vẫn cùng thân thiết với mẹ.
Bạch Tuyết đưa tay ôm Ức Ức vào trong ngực.
Chỉ chốc lát, Bạch Tuyết đã ngủ, cảm giác được mẹ ngủ say, Ức Ức mở mắt ra, đôi mắt đen bóng linh động đảo qua một vòng. Sau đó, cẩn thận từng li từng tí nhấc cánh tay ra, nhẹ nhàng kéo tay Bạch Tuyết đặt ở ngang hông mình lên, ngừng thở, cô gắng không phát ra tiếng động gì, nhẹ nhàng đặt tay mẹ nó ở trước ngực.
Thân thể nó vặn vẹo, cọ cọ ra bên ngoài, chu lên cái miệng nhỏ nhắn nhi, hôn một cái lên mặt Bạch Tuyết, sau đó gọi tiếng mẹ, xác định Bạch Tuyết có ngủ hay không.
Không có tiếng trả lời.
Nhìn thấy mẹ không có trả lời, biết mẹ đã ngủ say, thế là, nhẹ nhàng uốn éo người, như con sâu đo, dọc theo cái giường chui ra bên ngoài,bò từ trong chăn ra, đồng thời còn không quên kéo chăn, cẩn thận từng li từng tí đắp lên cho mẹ.
Mặc dù tính tình Ức Ức lạnh lùng, thế nhưng vẫn là rất săn sóc, nó cũng như cha mình, đều yêu quý Bạch Tuyết trong lòng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-vuong-tong-giam-doc-vo-yeu-duoc-cung-ma-hoang/555404/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.