Kỳ thực, Lãnh Dạ đặc biệt xuống bếp là để chuẩn bị đồ ăn cho Bạch Tuyếtvà bọn nhỏ, nhưng thấy Bạch Tuyết lại hỏi như vậy, anh lại không muốnthừa nhận, mới có thể nói mình đói bụng. Bạch Tuyết vội vàng cổ áo của mình, kinh ngạc nhìn Lãnh Dạ.
"Anh, anh lại đói bụng sao?" Bạch Tuyết cho là anh nói mình đói có cùng ý tứ đem qua. "Không cần sợ, anh là đói bụng, hôm qua vận động đếnnửa đêm, trong bụng đã sớm trống rỗng!"
"Vậy có thể chách ai! Là anh bằng lòng lăn qua lăn lại, mà em cũng không có ép buộc anh!"
"Thân thể của em luôn luôn mê hoặc anh!" Lãnh Dạ làm ra vẻ mặt vô tội nói.
"Anh? Không nên bẻ cong sự thực như vậy? Em cũng không có làm gì mà!"
"Em chỉ cần cởi hết, đứng trước mặt anh, thì anh liền bị em mê hoặc."
"Anh nói bậy bạ, quần áo của em không phải mỗi một lần đều bị anh cởira hay sao, em cũng không ngòa anh lại không biết xấu hổ như vậy!"
Bạch Tuyết nói xong, đi vào phòng bếp, cô muốn xem Lãnh Dạ làm gì? Mặcdù đấu võ mồm, thế nhưng trong lòng cũng rất đau lòng cho Lãnh Dạ, biếtanh đói bụng, để xem cô có nên làm giúp một tay hay không, ai ngờ tiếnvào phòng bếp mới biết, anh lại co thể chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon,hơn nữa còn là những thú cô chưa ăn bao giờ.
Thật ra Lãnh Dạ biết khẩu vị của bọn nhỏ giống mình, cho nên chỉ có anh mới biết bọn chúng thích ăn gì.
Bạch Tuyết đưa lưng về phía Lãnh Dạ, nhẹ nhàng gõlên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-vuong-tong-giam-doc-vo-yeu-duoc-cung-ma-hoang/555376/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.