Chương trước
Chương sau
Trong nháy mắt trong bụng Bạch Tuyết yên tĩnh, không có chút động tĩnh, Lãnh Dạ vốn luôn chú ý hành động của chúng, mới vừa rồi khi đổi hồn cho Bạch Tuyết Lãnh Dạ còn có ý thức, vì sao khi đổi cho Cung Hàn, Lãnh Dạ lại không nhớ chuyện gì xảy ra?
Thì ra là sau khi đổi hồn cho Bạch Tuyết, đang chuẩn bị đổi cho Cung Hàn, sói con thứ hai dùng ý chí của mình nhất thời khống chế ý thức của Lãnh Dạ, mặc dù chỉ qua mấy giây, đã hao phí rất nhiều pháp lực của bọn chúng, đây cũng là vì sao mấy đứa hiện tại không có động tĩnh, bọn chúng biết đã thành công, chỉ cần chờ mẹ và Cung Hàn tỉnh lại, bởi vì bọn chúng hao phí rất nhiều pháp lực, hiện tại cần nhất chính là nghỉ ngơi, cho nên trong phòng an tĩnh.
Bọn chúng vừa rồi sở dĩ muốn mê hoặc ý thức của Lãnh Dạ, chủ yếu là không muốn Lãnh Dạ biết Cung Hàn là yêu, bởi vì sau khi Lãnh Dạ biết Cung Hàn là yêu, sẽ bắt hắn trở về, đến lúc đó sẽ bứt dây động rừng, chúng biết Cung Hàn đang vì một nhân vật thần bí ở yêu giới làm việc.
Thế nhưng, bọn chúng còn chưa biết yêu sau lưng Cung Hàn là ai? Hơn nữa yêu này có thể ẩn nấp ở bên cạnh Lãnh Dạ, cho nên bọn chúng không thể khinh thường, mới có thể quyết định tạm thời mê hoặc ý thức Lãnh Dạ, sau đó đem hồn phách Cung Hàn lấy ra, sau đó đuổi về thân thể hắn.
Lúc ban đầu Lãnh Dạ nhìn thấy đỉnh đầu Bạch Tuyết toát ra chỉ là sương trắng, hắn không có phát hiện hồn phách Cung Hàn là gì? Thế nhưng, ngay khi sói con thứ ba ra một chiêu cuối cùng, cho thấy linh hồn hình dạng Cung Hàn là sói, đây là lí do đứa thứ hai dùng lực mê hoặc Lãnh Dạ mấy giây.
Lãnh Dạ không có phát hiện Cung Hàn chính là con yêu phạm tội chạy khỏi yêu giới, hắn lại một lần nữa bị các con lừa, đương nhiên chúng là vì lợi ích của yêu giới mà suy nghĩ, chúng mặc dù nhỏ, thế nhưng, bọn chúng còn biết sứ mạng của mình, chính là bình an được sinh ra, sau đó đem Ma Vương vĩnh viễn phong ấn, thế nhưng, bọn chúng hoài nghi kẻ sau lưng Cung Hàn nhất định không đơn giản, không thể khinh thường!
Lãnh Dạ ôm Bạch Tuyết vào trong ngực, nhìn chăm chú rất lâu, cô đã trở về chưa? Các con có thành công không?
Cô giống như đã ngủ say ngàn năm, Lãnh Dạ kiên trì chờ đợi cô, Bạch Tuyết tuy ngủ say, thế nhưng Lãnh Dạ thương yêu lại kéo dài, kéo dài thành cây xanh um, kéo dài thành núi sừng sững, kéo dài chuyện xưa của họ trên mặt đất thay đổi biến hóa chân thực. Trong chuyện xưa bọn họ dựa vào cây mà đỗ lại, bọn họ đứng núi mà ngắm nhìn, hạnh phúc của bọn họ, hắn nhìn thẳng thắng cùng bình thản, Lãnh Dạ lẳng lặng chờ đợi, chờ đợi trái tim mình đem Bạch Tuyết nhẹ nhàng kêu dậy...
Hắn tin tưởng sẽ có một ngày tâm tư hắn thông minh sắc sảo, bảo vệ con mồi, sau đó chờ đợi con mồi của mình tới gần hắn, đây là tự tin trước sau như một của hắn, chỉ là vì sao khi gặp được Bạch Tuyết , hắn mất đi phần tự tin?
Lúc này, hắn có chút lo lắng, Bạch Tuyết trở về chưa?
Chỉ thấy lông mi thật dài khẽ nhúc nhích, giống như muốn tỉnh lại?
Hé ra khuôn mặt trái xoan, nhìn qua dường như chỉ lớn hơn bàn tay một chút, liền giống tiêu chuẩn người đẹp trong truyện tranh; so với người đẹp bình thường mắt to khác biệt, ánh mắt của cô to mà có thần, giống như trong con ngươi có nước dập dập dờn, dường như không lúc nào bộc lộ hết mọi thứ?
Sống mũi thẳng tắm vững vàng, có sự nữ tính xinh đẹp lại có điểm tài hoa phái nam mới có; đôi môi anh đào hồng nhạt mềm mại, hiện ra gần như hồng bảo thạch trong suốt, khi có thể mượt mà dường như liếc mắt nhìn có thể làm cho người ta say mê; một đầu tóc đen dài mềm mại, giống như thác nước chảy xuống, thỏa thích sõa rối tung ở trên vai...
Lãnh Dạ bị ánh mắt kia lôi kéo, hấp dẫn, không thể dời khỏi, hắn biết người phụ nữ của hắn đã trở về, bởi vì chỉ có Bạch Tuyết mới có cái loại ánh mắt hút hồn phách người, cô cái gì đều không cần làm, đều có thể thu hắn làm tù binh!
Thế nhưng, những ý nghĩ này, Lãnh Dạ sao có thể cho Bạch Tuyết biết, bởi vì hắn là Lang Vương, Lang Vương có ngạo khí của Lang Vương, đây là khí thế bẩm sinh, chính là tính cách không bao giờ hắn chịu cúi đầu.
"Em đã trở về." Bạch Tuyết ngọt ngào nói, giọng điệu mị hoặc.
Mị hoặc? Đúng lúc này, cô rất mị hoặc.
Lãnh Dạ nhìn người phụ nữ trong lòng, thân thể bắt đầu nóng lên!
Đáng chết, vì sao khi đối mặt với cô, luôn không cách nào khống chế thú tính của mình! Quả thực là mê muội!
Nghĩ đến Bạch Tuyết đã trở về, lại thuộc về hắn, hắn chông mong, hắn còn lại ý niệm duy nhất chính là, hung hăng chiếm hữu cô, đoạt lấy cô, để cho cô còn dám né hắn, hắn hẳn là phải trừng phạt cô, cô lại dám chạy trốn!
Hắn thừa nhận, hôm nay lúc ăn cơm tối, Tiểu Long Nữ ở một bên không ngừng châm lửa với hắn, thế nhưng, hắn chỉ muốn người phụ nữ trong lòng, chỉ muốn cô dập tắt lửa cho hắn, trừ cô, người khác không được! Người khác cũng không cách nào dập lửa cho hắn!
Bạch Tuyết nhìn thấy dục hỏa trong mắt Lãnh Dạ, thế nhưng, hiện tại không được, cô đã rời khỏi thân thể này có mấy ngày, cô tốt hơn nên kiểm tra một chút, sau đó đi tắm rửa cho mình, cô không nên để lại ấn tượng xấu trong anh.
"Buông em ra!" Bạch Tuyết kiên quyết muốn giội tắt dục hỏa trong mắt Lãnh Dạ, hình như chỉ có biện pháp như thế .
"Buông? Mơ tưởng!" Lãnh Dạ nổi giận!
"A! Em không phải phụ nữ của anh, em là Cung Hàn, anh có lầm hay không?" Bạch Tuyết học giọng điệu Cung Hàn nói chuyện, Lãnh Dạ sửng sốt!
"Hồ đồ! Em là ai tôi lại không biết!" Lãnh Dạ không vui!
"Anh không buông tay, người của anh ở nơi đó! Em là đàn ông, buông ra --" Bạch Tuyết mạnh mẽ đứng lên, rời khỏi cái ôm trong ngực Lãnh Dạ, sau đó học bộ dáng đàn ông đứng đó, rất chán ghét trừng mắt với Lãnh Dạ, sau đó mở cửa rời đi!
Lãnh Dạ ngẩn ra, chẳng lẽ vừa là ảo giác của mình, là rất nhớ tiểu cô? Mới có thể...
Chẳng lẽ bọn nhỏ không có thành công?
Thế nhưng, không có khả năng a! Hắn rõ ràng cảm giác được vừa nãy chính là Bạch Tuyết, vì sao cô không phải?
Lãnh Dạ nhìn về phía Cung Hàn còn đang mê man.
Từng bước đi qua, cảm tình trong mắt rất quấn quýt, mặc dù bọn nhỏ thất bại, đêm nay hắn cũng nhất định phải đem Bạch Tuyết và Cung Hàn đổi trở về, hắn còn có kim đan là biện pháp cuối cùng, thế là, ôm lấy Cung Hàn, chuẩn bị đi tìm Bạch Tuyết thân thể.
Ai ngờ?
Lúc này, Cung Hàn mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt mình ghét!
"Mẹ kiếp! Anh có làm gì hay không? Lão tử là đàn ông, anh làm cái gì? Tôi cho anh biết, nếu anh dám ép tôi, lão tử liền thiến anh!" Cung Hàn quát, hắn biết mình trúng thuốc, hắn còn hoài nghi là Lãnh Dạ hạ thuốc hắn, cho nên hắn nhận định Lãnh Dạ muốn thân thể Bạch Tuyết, thế nhưng, hắn không biết hiện tại mình đã biến trở về, hắn nhìn thấy Lãnh Dạ ôm hắn, hắn cho rằng Lãnh Dạ chuẩn bị ép hắn, cho nên mới chửi ầm lên!
Cung Hàn mắng to, Lãnh Dạ không có tức giận, bỗng nhiên cảm thấy bị người ta đùa giỡn, hơn nữa đùa giỡn hắn lại là Bạch Tuyết, cái cô nhóc vừa rời khỏi đã trở về chính mình, lại còn dám giả bộ không có trở về!
Hừ!
Hắn Lang Vương một đời rạng rỡ! Không ngờ cũng bị tình yêu làm mê muội đầu óc!
Càng không có nghĩ tới lá gan cô lớn thế, dám lừa hắn, chẳng lẽ cô cũng không có nghĩ tới hậu quả sao? Đây chính kết quả cô không giám thừa nhận!
"Ép cậu? Tôi hận không thể ăn cậu!" Lãnh Dạ tức giận gầm lên. Lập tức ném Cung Hàn ra, hắn là bị cô lừa, mới có thể ôm tên khốn khiếp này, tên khốn này chiếm thân thể Bạch Tuyết lâu như vậy, giết cậu ta? Tiện nghi với cậu ta!
"Mẹ kiếp! Ai ăn ai còn không biết!" Cung Hàn cũng nổi giận, bất quá phát hiện mình đã biến trở về, trong lòng vẫn rất cao hứng .
"Ba --" Khi Cung Hàn còn chưa có kịp phản ứng, trên mặt Cung Hàn bị giáng một đấm.
"Một đấm này là để cho cậu biết có vài người có thể trêu chọc, có vài người là không trêu chọc nổi, trừ phi cậu không muốn sống, tôi không để ý hiện tại giết cậu!" Lãnh Dạ lạnh lùng nói, Cung Hàn bị Lãnh Dạ sắc bén dọa chấn động! Không ngờ ở thế giới nhân loại còn có người mạnh như vậy, trước đây hắn chưa từng thấy qua có ai có khí thế mạnh mẽ như vậy!
Anh ta không nói gì, chỉ bằng một đấm kia, hắn tin bản lãnhLãnh Dạ rất cao, thậm chí hắn hoài nghi Lãnh Dạ là người dị năng, hiện tại ở thế giới nhân loại cũng có rất nhiều người đang tu luyện một ít bản lãnh đặc thù, chẳng lẽ anh ta có dị năng?
Lúc trước hắn mắng anh ta, anh ta theo không đánh trả, hiện tại thân thể Bạch Tuyết đã trở về, một đấm này anh ta đánh rất nặng, giả như là người phàm, dự đoán sẽ bị đánh ngất xỉu, người này quả nhiên nguy hiểm, thảo nào mấy năm nay đều đồn đại tổng giám đốc tập đoàn Lang thị là một nhân vật thần thoại!
"Phi -- rốt cuộc anh là ai?" Cung Hàn cực lực nhổ ra một ngụm máu, hỏi, bởi vì một đấm của Lãnh Dạ đánh miệng hắn chảy máu.
"Tôi là ai cậu không biết? Vẫn là là một đấm đánh cậu ngốc ?" Lãnh Dạ cao ngạo nhìn Cung Hàn, hắn hiện tại không cần nhịn người này nữa, lúc trước vì bảo hộ thân thể Bạch Tuyết, hắn nhẫn nhịn! Bây giờ hắn sẽ không giết chết cậu ta, con mồi phải từ từ ngoạn mới đã nghiền, đương nhiên, con mồi cũng chia rất nhiều loại.
"Anh anh anh?" Cung Hàn không tin anh ta là người thường, rất nghi vấn.
"Không ngại nói cho cậu biết, ngoài bầu trời, đối với con người, cậu cho rằng mình rất lợi hại, mà tôi muốn giết cậu căn bản giống như nghiền chết một con rệp, thế nhưng, tôi sẽ không làm như vậy!" Lãnh Dạ âm ngoan nói.
"Vì sao?" Cung Hàn bị hàn khí trên người Lãnh Dạ chấn động run run.
"Bởi vì như vậy không có thú vị!" Lãnh Dạ lạnh lùng nói.
"Mấy năm nay, tôi cũng chưa bao giờ gặp được người thú vị, cậu? Với tôi mà nói, cũng rất thú vị, tôi cũng không thích trực tiếp giết chết con mồi, tôi sẽ cùng cậu chơi đùa! Thế nhưng, điều kiện tiên quyết là, ở trước mặt Bạch Tuyết chiến tranh tạm thời bỏ dở, không có cô ấy cậu sẽ tùy thời lĩnh giáo." Cung Hàn vẫn là không muốn buông tha Bạch Tuyết, bởi vì đây là việc yêu nhân vật thần bí ở yêu giới giao cho hắn, hắn không dám không nghe.
Tiếp cận Bạch Tuyết, sau đó mang Bạch Tuyết đến yêu giới, cái nhân vật thần bí muốn Bạch Tuyết, không biết Bạch Tuyết đối với yêu giới có ích lợi gì? Cung Hàn ngắn gọn nghĩ ngợi, trong đầu chợt lóe lên.
"Cô ấy là phụ nữ của tôi, người khác đừng mơ tưởng! Nếu như cậu không muốn chết quá sớm liền ngoan ngoãn! Nếu không tôi sẽ không chút do dự nghiền nát cậu!" Lãnh Dạ lạnh lùng cảnh cáo Cung Hàn.
"Hừ! Người đàn ông độc tài!"
"Tôi hiện tại sẽ phải đi áp chế người của tôi, cậu có muốn tham quan một chút?" Lãnh Dạ khí thế hỏi.
Hắn là cố ý, bởi vì bây giờ hắn đang ở thế giới nhân loại, vẫn theo khuôn cũ, như vậy tương lai Bạch Tuyết và hắn sẽ tiến triển thuận lợi một ít, ai sẽ nghĩ tới Lang Vương khí thế dâng trào sẽ nói ra những lời này, cho nên người khác sẽ không tin tưởng hắn chính là Lang Vương.
Đây cũng là vì sao thủ hạ của Ma Vương vẫn không tìm được tung tích Lãnh Dạ, bởi vì thời gian Lãnh Dạ ở yêu giới, rất quý khí, rất cao ngạo, rất lạnh lùng, rất khí phách, rất có uy nghiêm vương giả, bọn chúng ở thế giới nhân loại còn chưa có phát hiện người này, cho nên bọn chúng tìm không thấy Lãnh Dạ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.