Chương trước
Chương sau
"Lâm Giang? Lâm Giang? Cậu không sao chứ?" Bạch Tuyết đứng ngoài cửa lo lắng gọi.
"Không được vào, không được vào ——" Lâm Giang thét lên.
"Tôi không đi vào, tôi không đi vào, nhưng cậu không sao chứ?"
"Tôi, tôi rất tốt! ! ! !" Lâm Giang khóc không ra nước mắt nói, hắn dù thế nào cũng là lang yêu tu luyện năm trăm năm, lại sẽ có ngày chật vật như vậy, lại còn mất mặt trước người mình thích nữa! Thực sự là xui xẻo!
Nguyên lai Lâm Giang định đi tiểu, nhưng khóa kéo lại bị hư, thế nào cũng kéo không ra!
Kéo không ra còn chưa tính! Đến việc tiểu tiện còn không khống chế được, rốt cuộc là vì sao a?
Hắn tự nhận là mình có năng lực kiềm chế, vì sao lại tè ra quần? Bi ai còn ở phía sau nữa!
Đã tiểu ra quần, vì sao khóa lại kéo xuống được, , thế nhưng vừa nãy vì sao kéo không ra?
Thế là, Lâm Giang mới có thể thử kéo khóa lại xem có được hay không? Cho nên kéo lên kéo xuống mấy cái, ai biết bi kịch xảy ra, kẹp đến vật không nên kẹp chứ !
Hơn nữa còn là kẹp lấy rất mạnh, mà hắn lại không nhớ mình có dùng sức, vì sao kẹp lại đau như thế? Không biết vật đó còn dùng được hay không ? Bởi đau đến cả người phát run.
Bạch Tuyết đứng ở ngoài cửa lo lắng chờ Lâm Giang ra ngoài, thế nhưng với bộ dạng hiện giờ, trên mắt thì đau muốn chết, phía dưới cũng đau muốn chết! Hơn nữa còn ướt cả quần!
"Lâm Giang cậu đã xong chưa?" Bạch Tuyết nhìn nhìn thời gian, không còn sớm, cô còn phải chuẩn bị đi về , bởi vì Lãnh Dạ sắp tan việc, nếu không quay về làm cơm chiều sẽ trễ!
"Em lại không chịu nổi tịch mịch nữa sao, cư nhiên lại chạy đến nhà quyến rũ tên hỗn đản này? Hư? Lại còn không thể chờ đợi được canh giữ ở cửa nhà vệ sinh sao!" Thanh âm lạnh lùng bỗng nhiên theo phía sau Bạch Tuyết truyền tới.
"A ——" Bạch Tuyết bị giọng nói phía sau dọa kêu to, bởi vì vừa rõ ràng chỉ có một mình cô đứng ở chỗ này, bỗng nhiên lại truyền ra một giọng nói, còn là của giọng của Lãnh Dạ, người đàn ông này thực sự là chỗ nào cũng vào được? Lại còn có chìa khóa nhà Lâm Giang nữa sao?
Lâm Giang nghe thấy Bạch Tuyết kêu to một tiếng, đỡ tường, lần mò đi ra, bởi vì hắn vẫn lo lắng Bạch Tuyết có chuyện, vả lại cô còn là mục tiêu để thắng Lang Vương, thế nhưng, trong lúc này hắn vẫn là hi vọng Bạch Tuyết không sao , không nên bị thương.
Lâm Giang mắt vẫn là không tốt, lại không dám mở, hắn liền đỡ tường đi ra, sau đó hướng vị trí Bạch Tuyết vừa đứng đi tìm cô. Lãnh Dạ nhìn thấy Lâm Giang hướng Bạch Tuyết giơ móng vuốt sói, thế là, hắn cấp tốc đứng ở phía trước Bạch Tuyết, đem Bạch Tuyết ngăn ở phía sau.
Lâm Giang mò lấy thân thể của Lãnh Dạ, thuận thế lùi tay về, bởi hắn đã cảm giác được Lãnh Dạ đến, hơn nữa Bạch Tuyết vừa kêu to sợ hãi hẳn là nhìn thấy Lãnh Dạ bỗng nhiên xuất hiện dọa sợ, biết Bạch Tuyết không có chuyện , hắn cũng yên tâm.
"Hóa ra anh lại thích xông vào nhà không hợp pháp như vậy, chỗ này của tôi không chào đón khách không mời mà đến! Mời đi ra." Lâm Giang biết mình hiện tại rất chật vật, mắt đau, phía dưới đau, quần còn ướt! Cho nên mới phải to gan hạ lệnh đuổi khách.
"Tuyết nhi, em ra bên ngoài chờ tôi, tôi có lời phải nói với vị đại soái ca này." Lãnh Dạ nhìn về phía Bạch Tuyết, lạnh lùng nói, hắn muốn cùng Lâm Giang đơn độc nói chuyện, cho nên mới đem Bạch Tuyết đuổi đi.
"Lâm Giang cậu không sao chứ?" Bạch Tuyết nhìn thấy Lâm Giang chật vật, cảm giác bỏ lại hắn như thế không được tốt, cho nên hi vọng Lâm Giang tha thứ cô.
"Bạch Tuyết cô đi ra ngoài đi, tôi không sao, cám ơn cô đã tới chiếu cố tôi, ngày mai gặp lại." Lâm Giang khẽ cười cười với Bạch Tuyết , Bạch Tuyết nhìn thấy rất áy náy, thế nhưng vừa hận Lãnh Dạ không có thông cảm gì cả, Lâm Giang đều đã thảm như vậy , hắn cư nhiên mặc kệ, thực sự là nhẫn tâm!
Đồng thời, lại không có nghĩ mình sẽ thích người như vậy, còn hãm sâu trong đó! Cho nên mới thấy Lãnh Dạ nói gì nghe nấy.
Bạch Tuyết đi ra , Lãnh Dạ từ trên xuống dưới quan sát Lâm Giang.
"Xem ra cậu đối với người phụ nữ của tôi đã đến trình độ tẩu hỏa nhập ma?"
Lãnh Dạ rất tò mò, nói như thế nào hắn cũng là yêu ở yêu giới, sao có thể khiến cho mình chật vật như thế? Chẳng lẽ là vì giành được sự đồng tình của Bạch Tuyết, mà cố ý như vậy?
"Hiện tại nói là người phụ nữ của anh có phải còn sớm hay không?" Lâm Giang không khuất phục nói.
"Hừ —— bây giờ mỗi ngày tôi đều ở trên thân thể Bạch Tuyết, ra vào thân thể của cô ấy, cậu nói là sớm hay muộn?" Lãnh Dạ rất khí thế nói.
"Anh?" Lâm Giang không ngờ Lãnh Dạ sẽ nói ra lời vô sỉ như vậy, kỳ thực, Lãnh Dạ biết hiện tại không có người thứ ba ở đây, cho nên mới nói như vậy, bọn khi bọn họ còn là động vật, việc này đối với bọn đều là sinh sôi nảy nở đời sau, cho nên Lãnh Dạ mới có thể nói rõ ràng như thế, cũng là vì muốn cho Lâm Giang biết Bạch Tuyết đã là của hắn, khiến Lâm Giang tốt nhất nên hết hy vọng, đừng đánh chú ý lên Bạch Tuyết nữa!
"Cậu
Vẫn là đi soi gương đi, xem thật kỹ hiện tại với bộ dạng này, Bạch Tuyết sẽ thích cậu?" Lãnh Dạ vẫn là không hiểu Lâm Giang vì sao khiến cho mình chật vật như thế, lại còn tè ra quần!
"Không cần anh nhắc nhở! Chỉ cần Lanh Vương vĩ đại ở sau lưng ám hại, ta liền A di đà phật !" Lâm Giang bắt đầu hoài nghi mình xui xẻo, là Lãnh Dạ ở sau lưng giở trò xấu?
"Ám hại? Ha ha... Chính cậu nghĩ đến phụ nữ mà tè ra quần, chẳng lẽ tôi còn có thể giữ cho cậu đi tiểu sao?" Lãnh Dạ cho rằng đây chỉ là một chò đùa, đồng thời cũng rất buồn cười!
"Chẳng lẽ anh không có ở sau lưng tính kế tôi?" Lâm Giang vẫn là chưa tin Lãnh Dạ không có tính kế hắn, nói như thế nào hắn cũng đã tu luyện năm trăm năm, sao có thể ngốc như vậy tè ra quần? Còn có ánh mắt của hắn rõ ràng chính là bị bụng của Bạch Tuyết thương tổn!
"Buồn cười, tôi Lang Vương đối với cậu không cần giở thủ đoạn?Mà công khai cùng cậu so đo."
Lâm Giang hơi nhìn về phía Lãnh Dạ, trông không giống như là nói dối, thế nhưng rốt cuộc là ai hại hắn? Vì sao hiện tại hai mắt của hắn vẫn còn đau, vừa nãy trong nhà vệ sinh hắn cũng đã dùng pháp thuật thử qua, thế nhưng không có dùng được!
"Rốt cuộc là ai?" Lâm Giang không khỏi bày tỏ ý nghĩ trong lòng.
Lãnh Dạ bỗng nhiên có hứng thú, chẳng lẽ Lâm Giang biến thành như vậy không phải là vì giành được đồng tình của Bạch Tuyết? Mà là có chuyện khác?
"Cậu vẫn là tự cầu nhiều phúc đi! Làm yêu quái sẽ phải giữ khuôn phép làm yêu quái, không nên đến yêu cũng không muốn làm."
"Anh có tư cách gì mà giáo huấn tôi, chắc chắn chuyện này cũng có liên quan đến anh!" Lâm Giang không phục nói.
Lãnh Dạ còn muốn nói điều gì? Thế nhưng miệng hơi giật giật, lại cũng không nói ra!
"Người phụ nữ của tôi còn ở bên ngoài chờ tôi về nhà, tôi thấy cậu vẫn là thay quần đi, dù sao tuổi tác cũng không nhỏ , lại tè ra quần hình như rất không nên!" Lãnh Dạ bất đắc dĩ nói, khóe miệng vừa kéo, xoay người rời khỏi .
Đi ra khỏi nhà Lâm Giang, Lãnh Dạ nhìn thấy Bạch Tuyết ngồi trên ghế ở bên cạnh thang máy, xem ra có chút bất an.
Bạch Tuyết nhìn thấy Lãnh Dạ đi tới, đứng dậy tiến lên đón.
"Về nhà." Lãnh Dạ chỉ nói vậy liền ấn thang máy .
Bạch Tuyết không muốn giải thích, bởi vì cô tin Lãnh Dạ sẽ không tin tưởng mình! Vẫn cho rằng cô thích quyến rũ đàn ông, vừa rồi cô còn sốt ruột chờ Lâm Giang ở cửa nhà vệ sinh, bị Lãnh Dạ nhìn thấy một màn kia chắc chắn sẽ không tin lời cô giải thích!
Trong thang máy, Lãnh Dạ hai bắt chéo ở sau lưng, Bạch Tuyết thì đứng phía sau, không nói một lời, cẩn thận phỏng đoán Lãnh Dạ định phát tiết giận giữ như thế nào, nhìn ra, người đàn ông này rất bá đạo, chỉ cần là người của hắn xem ra không cho phép người khác tiếp xúc! Vậy có phải hay không sau này cô không thể cùng mấy bé trai nói chuyện phiếm ?
"Vì sao không nói lời nào?" Lãnh Dạ nói chuyện, phá vỡ sự yên tĩnh.
"Em, em nói anh sẽ tin sao?" Bạch Tuyết thăm dò hỏi.
"Em không nói thì làm sao biết tôi có tin hay không?" Lãnh Dạ phản ứng ngoài dự liệu của Bạch Tuyết, vốn tưởng rằng lại sẽ bị anh hung hăng dằn vặt một trận, xem ra lần này lại muốn bình tĩnh giải quyết chuyện này.
"Nga, là như vậy, hôm nay Lâm Giang bỗng nhiên mắt bị đau, nên em đưa cậu ấy trở về, sau đó đó cậu ấy muốn đi vào nhà vê sinh, thế nhưng thấy không rõ lắm, nên em liền đưa cậu ấy đến cửa, sau đó cậu ấy ở bên trong kêu to, cuối cùng anh lại tới!" Bạch Tuyết đơn giản đem chuyện nói xong.
"Ừ." Lãnh Dạ chỉ ừ một tiếng, sau đó trong thang máy lại an tĩnh.
Lãnh Dạ đang suy nghĩ, vừa biểu tình của Lâm Giang, mặc dù hắn lúc đó mắt không mở ra được, thế nhưng, trên mặt hắn rõ ràng toát ra hắn thảm như vậy là bị người ám hại, hắn là yêu, ai có thể ám hại hắn?
Trừ có con yêu đang tác quái?
Nhưng vì sao vừa rồi đi vào hắn lại không có phát hiện yêu khí khác, mà trong phòng chỉ có mùi của Lâm Giang.
Chẳng lẽ?
Hắn quay đầu nhìn về phía bụng của Bạch Tuyết, ánh mắt rất sắc bén, rất nhạy cảm, mang theo thăm dò, mang theo nghiên cứu...
"Anh nhìn cái gì?" Bạch Tuyết bị ánh mắt Lãnh Dạ dọa đến, chẳng lẽ ở trong thang máy lại muốn cô, vì sao anh lại nhìn chằm chằm vào hạ thân mình như vậy?
Bạch Tuyết tự nhiên che bụng nhỏ khó xử.
"Lấy tay ra." Lãnh Dạ ra mệnh quát, hắn thật không biết , có phải Bạch Tuyết có thai hay không?
Một lát sau, hắn hoang mang quay đầu.
Vì sao?
Vì sao?
Hắn không hiểu hỏi ngược lại, vì sao không thể nhìn thấy bụng của Bạch Tuyết?
Trước đây ở yêu giới, khi có phi tử mang thai hắn đều nhìn thấy sói con lớn lên, bởi vì hắn có pháp thuật, có thể nhìn thấu bên trong bụng, phàm là yêu đều có thể làm như vậy?
Thế nhưng, Lãnh Dạ lại không thể nhìn thấy bụng của Bạch Tuyết!
Đây rốt cuộc là vì sao?
Hắn rất không hiểu!
Lãnh Dạ vẫn là xem nhẹ một điểm, hắn muốn biết Bạch Tuyết có mang thai hay không? Có thể hỏi Bạch Tuyết có đến đại di mụ khay không a.
Thế nhưng, tư duuy cũng nhẵn nhụi bỏ xót, giống như Bạch Tuyết là một người rất cẩn thận, thế nhưng đến chuyện này cô cũng lờ đi , bởi vì gần đây đã xảy ra quá nhiều chuyện, cô có chút đáp ứng không xuể!
Bạch Tuyết cũng tưởng mình bị áp lực quá lớn, cho nên mới bị chậm lại, trước đây từng có loại tình huống này, bởi vì thành tích học tập nên áp lực lớn, nên đại dì mụ cũng bị lùi lại một tháng, cũng chính là hai tháng mới tới một lần.
"Anh, anh nếu như thật muốn, thì về nhà em sẽ cho anh có được không?" Bạch Tuyết cho rằng Lãnh Dạ ở trong thang máy đã nghĩ muốn mình, cho nên thương lượng với Lãnh Dạ nên về nhà!
Lãnh Dạ đưa lưng về phía Bạch Tuyết, nghe thấy Bạch Tuyết nói vậy, khóe miệng hắn vừa khéo cười, chỉ là Bạch Tuyết không nhìn thấy, mà Bạch Tuyết cũng chưa bao giờ thấy Lãnh Dạ cười qua, bởi cô cũng biết anh là cái lãnh khốc, có lẽ loại người này cũng không thích cười!
Bạch Tuyết cũng không ôm hy vọng gì, chỉ cần Lãnh Dạ không tức giận là được!
"Nhớ kỹ lời em vừa nói, về nhà đem mình tắm giửa , nằm dài trên giường chờ tôi." Lãnh Dạ mặt không đỏ tâm không nhảy nói.
"Vâng." Bạch Tuyết xấu hổ vâng một tiếng, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Về đến nhà, Bạch Tuyết không có sốt ruột đi làm cơm, bởi cô còn nhớ lần trước mình muốn đi làm cơm, Lãnh Dạ nói muốn ăn trước mình trước, cho nên lần này vẫn là tự giác một chút đi! đọc chương mới nhất tại Doc Truyen . o r g
Bạch Tuyết cầm lấy áo choàng tắm, trực tiếp đi vào phòng tắm, sau đó cấp tốc đem tự mình tắm rửa , bởi vì cô lo lắng chậm chạp, Lãnh Dạ sẽ tiến vào, mà cô lại không muốn ở trong phòng tắm bị làm vậy, cho nên cô tắm rất nhanh, sau đó lại ngoan ngoãn nằm ở trên giường.
Lãnh Dạ đi tới, cởi ra áo choàng tắm của Bạch Tuyết, Bạch Tuyết lại thấy kì lạ , trước đây Lãnh Dạ đều đè lên người cô, lần này vì sao lại trở nên ôn nhu như vậy?
Chỉ thấy Lãnh Dạ nhìn chằm chằm bụng Bạch Tuyết rất lâu, sau đó xoa xoa.
Lãnh Dạ thử nhìn bằng mắt lại không nhìn thấy bên trong, sau đó lại dùng tay của mình để cảm xúc bên trong có tiếng tim đập của sói con hay không, kỳ quái chính là cũng không có cảm giác được khác thường.
Hắn có chút thất vọng, chẳng lẽ lâu như vậy, Bạch Tuyết cũng không có mang thai!
Là cô còn quá nhỏ?
Hay là hắn cùng cô kết hợp không thể có đứa nhỏ?
Thế nhưng, một khi thật sự có đứa nhỏ, không biết hắn và con người kết hợp sinh ra là người hay là yêu?
Lãnh Dạ cũng không hoang mang, hắn mặc dù pháp lực cao thâm, thế nhưng, hắn không phải thần tiên, hắn không phải vạn năng , cho nên hắn một mực nỗ lực, nỗ lực tu luyện, hi vọng có một ngày hắn có thể thành tiên.
Lãnh Dạ mấy năm nay vẫn nghiêm túc tu luyện, hi vọng có một ngày có thể tu thành chính quả.
Năm đó Mẫu đơn tiên tử đem kim đan để lại yêu giới, liền hi vọng tương lai bọn họ tu luyện thành chính quả, đắc đạo thành tiên.
Bạch Tuyết càng không hiểu chính là, Lãnh Dạ không có đem mình ăn, mà xoay người hướng bên cạnh đi đến.
"Em đi làm cơm chiều đi, tôi một hồi sẽ xuống ngay."
"Vâng." Bạch Tuyết không có thất vọng, chỉ là không hiểu, Lãnh Dạ là có tâm sự sao? Vì sao nghiên cứu bụng của cô xong lại không có tiếp tục?
Bạch Tuyết mặc quần áo xuống lầu .
Lãnh Dạ châm một điếu thuốc, ngồi ở trước giường, nhìn ra bên ngoài, trên đường phố đã mở đèn nê ông, hắn không thích ban đêm bật đèn, nhưng vì Bạch Tuyết hắn đã bắt đầu thói quen đêm tối mở đèn, vì không cho Bạch Tuyết kinh hoảng, gần đây hắn không có lại dùng pháp thuật đem quần áo của cô cởi ra, mà đều dùng tay xé rách, vừa mới bắt đầu, chẳng lẽ vì hắn đã nỗ lực khống chế chính mình không sử dùng pháp thuật,ên pháp thuật mới yếu đi?
Nếu không vì sao mắt nhìn không nhạy ?
Lãnh Dạ và Lâm Giang, còn có Cung Hàn đều cũng vậy, cũng đều cho là mắt mình nhìn không nhạy.
Bọn họ đều muốn nhìn thấu bụng của Bạch Tuyết , nhưng cái gì cũng nhìn không thấy!
Mà càng nhìn không thấy, lại càng nghĩ biện pháp muốn nhìn thấy, cho nên Lãnh Dạ mới có thể trước hết để cho Bạch Tuyết đi xuống lầu làm cơm, mà hắn ngồi ở trước giường nghĩ biện pháp.
Nếu như không phải trong bụng Bạch Tuyết có thai, thì rốt cuộc là ai đem Lâm Giang chỉnh được thảm như vậy?
Nhưng mà, ba con sói con lúc này ở trong bụng Bạch Tuyết lại đang bàn luận.
Sói con số một: "Cái tên bại hoại kia thiếu chút nữa bị kẹp hỏng, chỉ tiếc mói bị kẹp nhẹ miệng ấm trà, tính ra hắn lại gặp may mắn!"
Sói con số hai: "Cái gì mà miệng ấm trà?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.