Ngồi tại công viên, chỉ có duy nhất Bạch Tuyết chăm chú học bài, hai người còn lại thật sự chẳng thèm để ý gì đến sách vở. Qua một hồi lâu, Bạch Tuyết thu dọn sách vở, chuẩn bị về nhà. Ba người bọn họ đã ở đây một tiếng đồng hồ, hiện tại cô phải về nhà để chuẩn bị cơm chiều. Mặc dù, chính mình và Bạch Lan cùng nhau tan học, nhưng bữa tối trong nhà đều do chính cô phụ trách.
- Thực xin lỗi, giờ mình phải về trước, bạn học Lâm nếu có chỗ nào không hiểu thì hỏi anh Khang Cốc vậy. Tạm biệt.
Bạch Tuyết chào hỏi xong, vội vã trờ về, không đợi 2 người kia nói ra ý muốn đưa cô về nhà, người đã chạy xa. Cô chạy thật nhanh, khiến hai người còn lại hiểu nhầm cô chính là muốn né tránh bọn họ. Trong lòng không khỏi khổ sở.
Nhìn bóng dáng Bạch Tuyết đã rời đi, hai người thật thất vọng, vừa rồi tuy rằng không thể cùng Bạch Tuyết nói chuyện, nhưng tối thiểu còn có thể nhìn thấy người. Hiện tại thì sao chứ, người đã chạy mất dép luôn rồi.
Bạch Tuyết dọc theo đường tắt đi về, hi vọng có thể tiết kiệm được thời gian, vừa rồi chỉ lo học bài, đã chậm không ít thời gian. Sau khi về nhà, thế nào dì Mai cũng đánh cô cho xem. Người mẹ kế này của cô, cả ngày cũng không chịu nấu cơm, mỗi ngày đều lo ra ngoài đánh bài, đến bữa thì về nhà. Hôm nào thắng thì không sao, hôm nào thua Bạch Tuyết liền thảm, bà ta liền đem Bạch Tuyết mắng chửi đến khi nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-vuong-tong-giam-doc-vo-yeu-duoc-cung-ma-hoang/555227/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.