Cơm nước xong , Bạch Tuyết trở lại trong phòng không có đi ra ngoài, người ở phía ngoài cũng không phải là những người cô muốn gặp , cô thật không biết lúc trước ở bên Lãnh Dạ mỗi phút cô lại nghĩ dến việc về nhà, rốt cuộc là vì sao? Nơi này một chút ấm áp cũng không có, cùng nơi đó có cái gì khác nhau!
Cái người đàn ông kia nói muốn cô thì muốn, nói bỏ cô liền bỏ!
Nguyên lai người nhà cũng là như thế! Lớn như vậy, dì Mai lần đầu tiên gắp rau cho cô , cư nhiên là ở dưới loại tình huống này, thật sự là làm cho lòng người đau!
Nước mắt lại rơi, chậm rãi đi ngủ. . . . . .
Đây là chuyện gì sảy ra? mọi thứ đều trắng lóa một mảnh, là Tuyết rơi sao? Nhìn xem chính mình vẫn như cũ mặc áo ngủ, vì sao lại không cảm giác lạnh?
Nguyên lai trái tim lạnh giá còn hơn hết thảy rét lạnh.
"Mẹ, mẹ. . . . . ." Bạch Tuyết nghe được có người ở bên kêu mẹ, tò mò quay đầu lại, cư nhiên nhìn đến ba con chó nhỏ hướng nàng chạy tới, Bạch Tuyết hoang mang, vừa rồi là chúng nó nói chuyện sao?
Dùng sức nhéo chính mình một phen, không đau, nguyên lai đây là mộng, khó trách tiểu Cẩu đều có thể nói chuyện. Nhìn xem trên mặt tuyết chỉ có ba tiểu cẩu, Bạch Tuyết cảm giác chúng nó chính là người thân của cô, bởi vì chúng nó thích cô,nhưng mà, trong nhà mọi người đều không thích cô!
Mặc dù dì Mai gắp rau cho cô, đó cũng là giả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-vuong-tong-giam-doc-vo-yeu-duoc-cung-ma-hoang/555223/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.