Mẹ kế Bạch Tuyết tên là Vương Mai, nhưng Bạch Tuyết thường gọi bà là dì Mai. 
Cô vốn không biết mẹ ruột của mình là ai? Lại càng không biết mẹ vì sao lại bỏ rơi mình? 
"dì Mai, dì Mai , mọi việc con đã làm xong hết rồi . . . . . .hu hu. . . . . ." Bạch Tuyết khóc nói. 
Nghe thấy Bạch Tuyết nói đã làm xong mọi việc , bà liền dừng lại việc đánh chửi. 
"Cái gì? Nhanh như vậy mà đã làm xong rồi sao? Người đàn ông đó thật sự là rât sốt ruột nha, ban ngày ban mặt mà đã đem cô lên giường rồi!" 
"Là buổi sáng. . . . . ." Bạch Tuyết không vui nói. 
"Thế nào rồi? Cái vị lãnh tổng kia đã đồng ý giúp công ty của cha cô rồi sao?"Dì Mai lo lắng hỏi. 
"con, sau khi tỉnh lại con không có nhìn thấy anh ta đâu cả. . . . . ." Bạch Tuyết sợ hãi trả lời, bởi vì sắc mặt dì Mai càng ngày càng đáng sợ. 
"Con nhỏ chết tiệt kia, người ta còn chưa có đáp ứng giúp công ty nhà chúng ta, vậy mà cô đã trở về rồi? Cút ngay đi, mau quay lại đó, đi hầu hạ vị lãnh tổng kia ngay, bằng không không cần trở về đây nữa, đồ vô dụng không làm được chuyện gì cả!" 
"Bụp ——" dì Mai liền đóng mạnh cửa lại. 
Bạch Tuyết đứng đấy rơi nước mắt, đây thật sự là nhà của cô sao? Trước kia tuy rằng luôn bị đánh chửi, nhưng mà cô còn có thể quay trở về! Hiện tại thì. . . . . . 
Bạch Tuyết không còn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-vuong-tong-giam-doc-vo-yeu-duoc-cung-ma-hoang/555214/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.