Tây Môn Lãnh Liệt hạ lệnh, nói Ngọc phi chết bệnh, trong hoàng cung cũng không cònai là Vân phi, mặt khác còn cho Tiểu Ngọc hai vạn lượng bạc trắng cùngmột ít trang sức châu báu, xem như là bồi thường cho nàng.
Trong hoàng cung.
“Nương nương, vì sao bây giờ người muốn nô tì đi, nô tì muốn hầu hạ nương nương.”Tiểu Ngọc khóc nói, nương nương trúng độc, nàng muốn ở cùng nương nương đến giây phút cuối cùng.
“Tiểu Ngọc, tâm ý của ngươi ta nhận, ngươi đi đi, hãy về nhà đi, ở cùng một chỗ với người nhà.”Nguyễn Nhược Khê an ủi nàng.
“Nô tì cám ơn nương nương.”Tiểu Ngọc quỳ trên mặt đất trịnh trọng dập đầu ba cái, nàng cũng coi như trong họa có phúc.
“Tiểu Ngọc, đứng lên đi.”Nguyễn Nhược Khê nâng nàng dậy, đôi mắt cũng bắt đầu rơi lệ, kỳ thật tronglòng nàng cũng không đành, dù sao nàng cũng có tình cảm với Tiểu Ngọc.
“Nương nương, nhất định phải bảo trọng, Tiểu Ngọc sẽ cầu nguyện cho người.”Tiểu Ngọc ôm lấy nàng, nghẹn ngào nói.
“Ngươi cũng bảo trọng.”Nguyễn Nhược Khê buông nàng ra.
“Nương nương, hẹn gặp lại.”Tiểu Ngọc rốt cục xoay người chậm rãi lên xe ngựa, mỗi bước đi đều quay đầu lại, trong mắt đều là không nỡ.
Nhìn xe ngựa Tiểu Ngọc đi càng lúc càng xa, Nguyễn Nhược Khê mới chậm rãi trở về,Như phi đi rồi, Tiểu Ngọc đi rồi, kế tiếp, nàng cũng nên đi.
Một mình ngồi ở trong phòng, lấy tay chống cằm, nhìn ngoài cửa sổ ngẩn người.
Tây Môn Lãnh Liệt lặng lẽ đi đến phía sau của nàng, ôm lấy nàng.
“Suy nghĩ cái gì vậy? Tiểu Ngọc đi rồi sao?”
“Ừ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-vuong-sung-thiep/537240/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.