Đêm khuyayên tĩnh, Nguyễn Nhược Khê không có một chút buồn ngủ, nếu Tây Môn LãnhLiệt không tìm thấy mình thì làm sao bây giờ? Nàng phải tự nghĩ cách rời đi, nhưng nên rời đi như thế nào? Ai, thở dài, đứng dậy mở cửa sổ, muốn hít một hơi không khí mới mẻ, lúc này mới phát hiện, a, bên ngoài cưnhiên không ai đem canh giữ, trong lòng mừng thầm một chút, thật tốtquá, vậy chẳng phải là nàng có cơ hội đào tẩu, cẩn thận quan sát bốnphía một chút, không phát hiện một bóng người, lúc này mới yên lòng,Nói liềnlàm, nàng cố gắng dựa vào trí nhớ hồi tưởng đường lần trước rời đi, ámxử (người ở trong chỗ tối) ở một bên đi ra ngoài.
“Cung chủ, nàng muốn trốn đi.”Thuộc hạ ám xử lập tức bẩm báo cho Lăng Tiêu, bởi vì cung chủ đã dặn dò, cóchuyện gì, cũng không được tự ý quyết định, phải bẩm báo hắn.
“Trốn đi?”Khóe môi Lăng Tiêu khẽ nhếch lên, chuyện này đúng là giống với phong cách của nàng, đứng dậy phân phó nói:
“Đi, đi xem.”Dù sao cũng rất nhàm chán, không bằng bồi nàng chơi đùa.
Nguyễn Nhược Khê càng đi càng cảm thấy kỳ quái, đi nửa ngày, nơi lớn như vậy, nàngngay cả một người cũng không gặp được, rất không phù hợp với lẽ thường,chẳng qua, nàng bây giờ không có thời gian ở trong này, trong lòng thầmnghĩ rời khỏi nơi này.
Nhưng nàng không biết, ở bốn phía của nàng đều là ám xử Hắc y nhân, một đường theo đuôi nàng.
Cửa lớn?Trong lòng Nguyễn Nhược Khê kích động, đi ra khỏi cửa này nàng liền tựdo, hưng phấn khiến nàng quên, cửa lớn sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-vuong-sung-thiep/537213/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.