Tình yêu ngày càng thêm ngọt ngào, thời gian lại trôi qua rất nhanh, loáng cái đêm trăng tròn lại tới.
Nguyễn Nhược Khê rùng mình mở mắt liền thấy chỗ bên cạnh trên giường đã là khoảngtrống, đứng dậy, tìm y phục trắng hắn cấp cho nàng, để Tiểu Ngọc trangđiểm cho mình thật đẹp.
“Nương nương, người thật xinh đẹp.”Tiểu Ngọc kinh ngạc nói.
Nguyễn Nhược Khê cũng vừa lòng nhìn nữ tử giống như tiên nữ trong gương kia, nàngmuốn lưu lại cho hắn khoảng khắc đẹp nhất, khóe môi nhếch lên nụ cườichua sót, tối nay bọn họ sẽ sinh li tử biệt, ngay cả trong lòng có ngànvạn lần không muốn, nhưng lại không thể nào lựa chọn.
“Nương nương, người muốn dùng đồ ăn sáng không?”Tiểu Ngọc hỏi.
“Ừ, được.”Nàng gật gật đầu, dù sao còn có một ngày nữa, nàng phải giữ sức tới đêm.
“Nương nương, đồ ăn sáng đến đây, người có thể dùng.”Tiểu Ngọc đem đồ ăn sáng đặt lên trên bàn.
Nguyễn Nhược Khê ngồi xuống, uống chút tổ yến, ăn điểm tâm, chỉ chốc lát, nàng đột nhiên cảm giác đầu rất choáng váng.
“Tiểu Ngọc………..”Thân thể nàng không chống đỡ được ngã xuống, lại rơi vào trong một vòng tayấm áp, khuôn mặt Tây Môn Lãnh Liệt xuất hiện trước mắt, trong lòng lậptức có dự cảm không tốt, chỉ tay vào hắn,
“Chàng…………..”Người liền hôn mê bất tỉnh.
“Nhược Khê, ngủ ngoan một giấc, chờ nàng tỉnh lại, mọi chuyện đã xong.”Tây Môn Lãnh Liệt đem nàng đặt lên giường, nhìn nàng, hôm nay nàng rất đẹp, nhưng hắn không muốn nó trở thành vĩnh hằng, hắn muốn nàng mãi ở bênmình.
“Tiểu Ngọc, hầu hạ nương nương cho tốt, biết không?”Hắn lúc này mới quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-vuong-sung-thiep/537207/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.