Nguyễn Nhược Khê nắm lấy dây cương, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Tây Môn Lãnh Liệt đang ngồi trên lưng ngựa, hắn lấy tay miệng, trên mặt tuy vẫn lạnh nhạt nhưng dáng vẻ đã suy yếu, mệt mỏi rõ ràng. Nàng thật sự không hiểu, vìsao mỗi một lần hắn đều mạo hiểm sinh mệnh của mình, bất chấp nguy hiểmtới cứu nàng? Huyết nô tuy là rất quang trọng đối với hắn, nhưng nếukhông còn mạng để sống thì cần huyết nô để làm gì? Hay là giống như hắnđã nói, bởi vì mình là nữ nhân của hắn. Vì một nữ nhân mình khôngthương, còn oán hận mất đi sinh mệnh, chuyện này thật không cách nàohiểu nổi?Thôi, không nghĩ nữa, mang hắn đi tìm đại phu, sau đó chính mình liền rời đi. ” Vũ Khuynh Thành, vì sao ngươi không có bỏ trốn?” Tây Môn Lãnh Liệt đột nhiên hỏi. ” Ngươi muốn ta bỏ trốn sao? Tốt lắm, vậy hẹn gặp lại, ngươi chính mình tự bảo trọng, ta đi đây.” Nguyễn Nhược Khê lườm hắn một cái, nhìn thấy còn có vài thước nữa là đến yquán, cũng yên tâm, cầm lấy hành trang, xoay người bước đi. “ Rầm…” Một tiếng động lớn vang lên, theo bản năng nàng quay đầu lại nhìn, liền thấy Tây Môn Lãnh Liệt ngã xuống trên mặt đất. “ Phốc…” Một ngụm máu tươi lại theo trong miệng hắn phun ra. ” Tây Môn Lãnh Liệt……..” Nguyễn Nhược Khê bị dọa, sắc mặt trở nên tái nhợt, đưa tay ôm lấy đầu của hắn. ” Thật ra ta không hy vọng ngươi đi, bởi vì ta…………….” Tây Môn Lãnh Liệt còn chưa dứt lời, liền hôn mê bất tỉnh. ” Đại phu, đại phu………..” Nguyễn Nhược Khê lo lắng hô to khàn cả giọng. Rất nhanh từ trong hiệu thuốc có người chạy ra, giúp nàng nâng Tây Môn Lãnh Liệt lên, hướng về y quán đi đến. ” Tiểu thư, ngươi đứng chờ bên ngoài cửa đi.” Đại phu ngăn nàng lại, sau đó đi vào nội thất. Nguyễn Nhược Khê đành phải chờ ở bên ngoài. Trong đầu lại đột nhiên xuất hiện câu nói hắn chưa nói hết. ” Thật ra ta không hy vọng ngươi đi, bởi vì ta…………” Tim đột nhiên dập nhanh hơn, bởi vì sao? Hắn muốn nói cái gì? “Phu nhân, ngươi là gì của hắn?” Thầy thuốc đột nhiên từ trong phòng đi ra, vẻ mặt thật trầm trọng hỏi. ” Ta là bằng hữu của hắn, đại phu hắn làm sao vậy? Hắn thế nào rồi?” Nguyễn Nhược Khê nhìn thấy sắc mặt của đại phu, nhất thời có một loại dự cảm không tốt. ” Ta thành thật nói cho ngươi biết, hắn bị nội thương rất nặng, thân thể vốn đã bị thương, còn cố dùng nội lực đấu với người khác, thật sự là khôngmuốn sống nữa mà. Xem ra không phải gặp kẻ thù, thì là gặp nguy hiểm,không thể không liều mạng, nhưng hiện tại thật sự rất nguy hiểm.” Đại phu thở dài nói. ” Nguy hiểm như thế nào?” Tim Nguyễn Nhược Khê đột nhiên thấp thỏm. ” Hắn tiếp một chưởng này, kinh mạch thương tổn nặng, chỉ sợ mạng sống không giữ được bao lâu nữa.” Đại phu lúc này mới nói. ” Cái gì?” Nguyễn Nhược Khê lập tức trở nên cứng ngắc, nàng đã hy vọng hắn chết, vì saobây giờ nghe nói hắn sắp chết, nàng ngược lại không cảm thấy có chút vui vẻ nào? “Phu nhân, ngươi chuẩn bị hậu sự đi.” Đại phu lại thở dài. Nàng hoảng hốt, không thể suy nghĩ được gì, đưa tay bắt lấy thầy thuốc, ai oán cầu xin: “Ngươi là thầy thuốc, ngươi nhất định có biện pháp, có thể cứu được hắn, baonhiêu bạc không thành vấn đề, ngươi muốn bao nhiêu đều có thể.” Dù sao cái mà hắn có nhiều nhất chính là bạc. “Phu nhân, không phải lão phu không chịu cứu, mà là vô năng vô lực (không có khả năng),lão phu chỉ có thể kê chút dược, trì hoãn một chút, kéo dàisinh mệnh của hắn, cho hắn thêm một chút thời gian nữa. Trong thời giannày ngươi nên chiếu cố hắn, hoặc là thỉnh cao nhân chữa trị.” Đại phu cũng nói một cách bất đắc dĩ. Tìm caonhân? Nguyễn Nhược Khê lập tức trấn định lại, đại phu tốt nhất chỉ sợ ởtại hoàng cung rồi , chỉ cần có thể kéo hắn trở lại hoàng cung, vậy sẽkhông có vấn đề gì nữa. Nghĩ vậy gật đầu đáp: ” Được, đại phu, vậy ngươi đi kê dược đi.” “Vậy lão phu đi trước.” Đại phu nói xong, xoay người trở lại nội thất. ” Công tử, việc mà ngươi ra lệnh ta đã làm xong rồi.” Đại phu chắp tay nói. ” Vậy đa tạ.” Khoé miệng Tây Môn Lãnh Liệt hé ra một nụ cười quỷ dị. Lấy ra một nén vàng đưa vào trong tay hắn. ” Cám ơn công tử, vậy để lão phu mời nàng tiến vào.” Đại phu nhìn thấy nén vàng kia, ánh mắt loé sáng lên. ” Được.” Tây Môn Lãnh Liệt gật đầu. Đại phu đi tới, gật gật đầu đối với Nguyễn Nhược Khê nói: “Phu nhân, ngươi đi vào đi.” ” Cám ơn ngươi, đại phu.” Nguyễn Nhược Khê gật đầu, xong mới đi vào. Liền thấy vẻ mặt tiều tụy của hắn, hắn nhắm mắt lại nằm ở trên giường, nghe được tiếng động mới mở mắt ra, câu đầu tiên lại là: ” Ngươi còn chưa có bỏ trốn ư?” ” Ngươi có ý gì? Ngươi nghĩ rằng ta không muốn trốn hay sao chứ? Nếu không……..” Nguyễn Nhược Khê không tức giận trừng mắt liếc hắn, những lời muốn nói nghẹn tại yết hầu không phát ra tiếng. ” Nếu không cái gì?” Tây Môn Lãnh Liệt làm bộ như cái gì cũng không biết hỏi. ” Không có gì? Ngươi có thể đi được không? Ta đỡ ngươi đến khách điếm nghỉ ngơi.” Nguyễn Nhược Khê chuyển sang đề tài khác. ” Có thể.” Tây Môn Lãnh Liệt miễn cưỡng đứng dậy, nàng lập tức trợ giúp hắn, cả thân thể của hắn bất lực tựa vào trên người của nàng. Nguyễn Nhược Khê thật vất vả, một thân mồ hôi đem hắn dìu đến trên giường của kháchđiếm, vừa làm vừa thở khì khì. Vừa đặt hắn nắm lên giường, nàng lập tứcvội vàng bắt tay nấu thuốc. Nhìn thấy hắn uống hết chén thuốc xuống, lúc này nàng mới đưa tay ra nói: “Đại gia, cho chút bạc đi.” ” Bạc? Làm gì?” Tây Môn Lãnh Liệt ngẩn người một chút. ” Làm ơn, ngươi ở trọ không cần tốn tiền sao? Ăn cơm không cần tốn tiền sao?”Nguyễn Nhược Khê nhìn bộ dáng ngu ngốc của hắn nói. Kỳ thật trong lòng nàng có ý định khác, nàng định thuê một chiếc xe ngựa, chờ thân thể hắn tốt hơn một chút, sẽ cho người đem hắn đuổi về kinh thành. Dù sao nàng sẽ không ngu ngốc cùng hắn trở về. ” Cho ngươi, chỉ có bao nhiêu đây.” Tây Môn Lãnh Liệt đưa cho nàng một tờ ngân phiếu. ” Một trăm hai, sao chỉ có bao nhiêu đây thôi? Cái chủy thủ kia chỉ có giá như vậy thôi sao?” Nguyễn Nhược Khê hiển nhiên không tin. ”Đương nhiên không chỉ có bao nhiêu đây, nhưng hình như ngươi đã quên sốngân lượng chi tiêu dọc theo đường đi đến giờ đều là do nó đổi được.” Tây Môn Lãnh Liệt cũng trắng mắt liếc nhìn nàng. ” Ngươi ra cửa không mang theo ngân lượng?” Giọng nói của Nguyễn Nhược Khê cao hơn tám độ. ” Không mang theo.” Tây Môn Lãnh Liệt trả lời rất rõ ràng. ” Ngươi không mang theo bạc còn giả bộ làm chuyện ngu ngốc như vậy làm gì, một lần ra tay là một nén vàng.” Nguyễn Nhược Khê tức giận nói, không có bạc còn cho trưởng lão kia một nén vàng, thật sự là tức muốn chết mà. ” Ta nguyện ý.” Tây Môn Lãnh Liệt nhìn thấy gương mặt tức giận của nàng, tâm tình rất vui vẻ nói. ” Ngươi………” Nguyễn Nhược Khê thấy nhàn chán, nàng thật không hiểu được mình bị bệnh thầnkinh hay điên rồi nữa, để cho hắn chết không phải tốt hơn sao, vì saolại kiên quyết không đi. Sau một lúctức giận đành phải đối mặt sự thật thôi, bao nhiêu đây bạc trừ tiền ăn,tiền thuê phòng, xem chừng không đủ thuê cổ xe ngựa. Đầu óc linh hoạtvừa loé lên, lập tức nghĩ ra một ý kiến hay, cười hì hì nói: “Tây Môn Lãnh Liệt, ta có biện pháp tốt khác không cần phải dùng đến số tiền này.” ” Có biện pháp gì?” Tây Môn Lãnh Liệt kinh ngạc nhìn nàng, đoán chừng không phải biện pháp nào dễ dàng rồi. ” Ta đem ngươi đưa đến quan phủ ở đây, để cho bọn họ đưa ngươi hồi cung, như vậy sẽ không cần dùng bạc.” Nàng càng nghĩ càng thấy mình thật thông minh, biện pháp này có thể dùng được. ”Ngươi sợ người khác không biết hành tung của ta sao? Nếu ngươi muốn làmta chết, chiêu mượn đao giết người này thủ pháp thật là cao minh.” Tây Môn Lãnh Liệt lạnh lùng, trào phúng. ” Ngươi, thật sự là lòng tốt không được báo đáp mà.” Nguyễn Nhược Khê tức giận thở phì phì trừng mắt nhìn hắn. Thật ra, cẩn thậnsuy ngẫm lại, hắn nói cũng rất đúng rồi, nàng nhìn về phía hắn nói: “ Đúng vậy, nhưng mà bao nhiêu đây bạc không đủ dùng, ngươi nói phải làm sao bây giờ?” ” Ta đây đi tìm cách kiếm tiền.” Tây Môn Lãnh Liệt muốn đứng dậy, Nhưng vừa cử động một chút, vẻ mặt trở nên đau đớn và khổ sở cực độ. ” Hay là ngươi cứ nằm ở đây đi, ta đi kiếm.” Nàng cũng không tin, người khác xuyên qua đều có khả năng như cá gặp nước, chả lẽ nàng kiếm không được chút bạc nào sao? ” Ngươi kiếm như thế nào đây?” Tây Môn Lãnh Liệt thấy âm mưu thực hiện được nhìn nàng. ” Chuyện này không cần ngươi quản, cùng lắm thì bán thân thôi.” Nguyễn Nhược Khê chỉ thuận miệng nói chơi, nhưng trước mắt lại sáng ngời. Nàng thật là ngốc, thanh lâu không phải là nơi tốt nhất để kiếm tiền nhanhnhất sao chứ? ” Dựa vào ngươi, ngươi bán cũng phải có người mua chứ.” Tây Môn Lãnh Liệt thô bỉ nhìn từ trên xuống dưới đánh giá nàng. ” Đại gia, chuyện này không cần ngươi quan tâm.” Nguyễn Nhược Khê quay đầu lại liền cấp hắn một nụ cười thật ngọt ngào, sau đólạnh lùng, xoay người bước đi, lần này nàng rốt cục có thể thuê haiphòng rồi. Trở lạiphòng của mình, nàng nằm suy ở trên giường. Nàng thực sự không có khảnăng bán thân, vậy chỉ có thể biểu diễn: ca hát không phải sở trường của nàng, hay là múa đi, từ nhỏ nàng đã bị bắt theo học vũ đạo, hạ quyếttâm. Nàng quyết định ngày mai liền thực hiện ngay, buôn bán có tiền, mỗi người một ngả. Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi nàng cho hắn uống thuốc xong, phân phó hắn nghỉ ngơi cho tốt, chính mình bỏ đi ra ngoài. Đứng ở nơigọi là Mộng Duyên này, nàng thực sự có chút không dám tin, một cái thanh lâu cư nhiên lại có một cái tên tình thơ ý họa như thế. Chẳng qua, nàng nghe người ta nói đây là thanh lâu nổi tiếng nhất trong thành này. Không hề do dự bước đi vào, thanh lâu vào sáng sớm thật vắng vẻ, yên ắng dị thường. “Phu nhân, nơi này không phải nơi ngươi nên đến.” Một nha hoàn đi tới ngăn nàng lại, ánh mắt mang theo cảnh cáo, trong đầu đinh ninh nàng là một phu nhân đến bắt gian. ” Ta tìm ma ma của chỗ này, phiền toái ngươi giúp ta thông báo một tiếng.”Nguyễn Nhược Khê nhìn hắn nói. Nha hoàn dòxét nàng một chút, nữ nhân muốn đến thanh lâu tìm ma ma thì chỉ có mộtnguyên nhân duy nhất — bán thân, lúc này mới nói: ” Ngươi chờ một chút.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]