” Ha ha.” Tây Môn Lãnh Liệt đột nhiên bắt đầu cười một cách điên cuồng, hai tròng mắt màu hổ phách giờ phút này tản ra ánh sáng hung ác, chăm chú nhìnnàng chằm chằm:
“VũKhuynh Thành, ngươi nghĩ ngươi giả ngốc ta sẽ buông tha ngươi sao? Nóicho ngươi biết, ta sẽ không bao giờ buông tha cho Vũ gia của ngươi, mộtngười cũng không.”
” Tùy ý ngươi.” Nguyễn Nhược Khê từ tương lại đến, Vũ gia có liên quan gì đến nàng chứ.
” Không hổ là người của Vũ gia, toàn là những kẻ máu lạnh.” Tây Môn Lãnh Liệt đáp trả một cách lạnh lùng, châm biếm.
” Hãy bớt nói nhảm đi, một khi đã bị ngươi bắt được, muốn giết thì giết, muốn làm gì tùy ngươi, thoả mãn chưa?” Tuy nhiên trên người hắn phát ra hàn ý, làm nàng run sợ. Nhưng NguyễnNhược Khê lại làm ra vẻ trấn định, làm như không để ý đến.
” Vũ Khuynh Thành, ngươi nghĩ đúng rồi, ta sẽ không giết ngươi. Ta đây nóicho ngươi biết, ta sẽ không giết ngươi, nhưng là ta có thể tra tấnngươi, cho ngươi sống không bằng chết.” Tây Môn Lãnh Liệt, ánhmắt phát ra hào quang nguy hiểm. Nàng cự nhiên dám lấy cái chết uy hiếphắn, thật sự là quá ngây thơ rồi. Hắn là cần huyết nô, nhưng hắn sẽkhông để cho nàng sống nhẹ nhàng quá như vậy.
” Ngươi muốn làm gì?” Ánh mắt Nguyễn Nhược Khê hiện lên một tia hoảng sợ, nói không sợ đó làgiả dối, dù sao ở thời cổ đại này, là nơi không nói tới luật pháp.
” Làm gì?” Môi Tây Môn Lãnh Liệt nhếch lên, cười một cách quỷ dị, đưa tay nâng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-vuong-sung-thiep/537107/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.