Tây Môn Lãnh Liệt đứng tựa bên cửa sổ, nhìn bầu trời về đêm, ánh trăng tròn đang tỏsáng một cách dị thường, đôi mắt đen sâu thăm thẳm, hai tròng mắt chứađầy hận thù. Có ai biết được mỗi tháng vào đêm trăng tròn hắn bị kíchđộng đến thế nào, phải chịu tra tấn khổ sở ra sao. 
Đột nhiên có một người từ cửa thẳng tiến vào, ngang nhiên ngồi xuống, sau đó từ trong người lấy ra một viên thuốc ném tới: 
“ Lãnh Liệt, cho ngươi, vừa luyện ra” 
Tây Môn Lãnh Liệt đưa tay ra nhận lấy, không chút do dự liền đưa vào trong miệng. 
” Ngươi không sợ ta hạ độc sao?” Người vừa đến bây giờ mới mở miệng phát ra tiếng cười tà mị. 
” Ngươi dám sao?” Tây Môn Lãnh Liệt hỏi lại hắn. 
” Đương nhiên sẽ không.” Người vừa tới cũng nhanh chóng trả lời. 
” Ta không nghĩ sẽ nhận lấy tội danh hành thích hoàng đế, ta còn muốn hưởng thụ trong hai năm tới.” 
”Như vậy không phải tốt, cho dù tất cả mọi người trên đời này đều phảnbội ta nhưng ta tin tưởng rằng Phượng Minh ngươi sẽ không.” Tây Môn Lãnh Liệt liếc hắn một cái, khóe môi gợn lên một nụ cười nhẹ,Phượng gia trước giờ đều bào chế ra những viên thuốc bổ sung thể lực cho hắn, làm cho hắn lấy lại nguyên khí đã bị tổn thương, làm cho hắn nhanh chóng khôi phục sức khoẻ, mà Phượng Minh lại là bằng hữu thân thiết từbé của hắn. 
” Vâng thưa Vương vĩ đại, coi trọng của người ta nhận không nổi.” Phượng Minh vội vàng xua tay. Đôi mắt cười tà lại mang theo cảm động,đột nhiên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-vuong-sung-thiep/537101/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.