Bầu trời dày đặc mây mù, gió lạnh thổi tan mùi huyết tanh, cơn mưa to đổ xuống rửa sạch tội ác. Trên mảnh đất lộ thiên, trong đám bùn cùng nước mưa hỗn hợp thành màu máu, có một di thể của lang đang nằm. Trên thân thể vô số vết thương bị nước thấm ướt thành máu trắng nhợt thê thảm, thịt lộ ra bên ngoài vô cùng đáng sợ. Cho đến khi mưa tạnh, mấy chiếc bóng chim ưng lướt qua, muốn đáp xuống tìm thức ăn. Nhưng lại vì mấy thợ săn đồng dạng bị mùi máu tanh dẫn dụ đến mà bồi hồi trên không trung. Con ngươi lục nhã, trong mảnh rừng âm u chớp lóe. “Gia hỏa này có phải là quái vật không a, như vậy rồi còn chưa chết?” “Vết thương rất nghiêm trọng nhưng mà……” “Kỳ quái là, tại sao nó vẫn” Thanh âm hỗn tạp truyền tới khiến y mở bừng mắt, mắt trái một trận đau xót, tầm nhìn hẹp hơn trước khiến y lập tức phản ứng được, mắt trái của mình đã mù rồi, nhưng không sao cả, còn sống chính là may mắn lắm rồi. Đánh giá xung quanh, đầu tiên ánh vào mắt chính là một con lang màu đen, có một chút quen mắt, tựa hồ đã thấy qua ở đâu rồi. “Ngươi không sao chứ?” Con lang đó hỏi, hơi hơi cúi đầu xuống, để tiện nghe được lời y nói. “……” Không có phản ứng, Lâu Ánh Thần đại nạn không chết muốn đứng dậy, nhưng mỗi một lần dùng sức đều giống như khí lực đã tiêu hao hết sạch theo nhịp tim đập. Cuối cùng, khi y giãy dụa lần thứ ba, con lang đó không thể nhịn được nữa ngăn cản y. “Hiện tại toàn thân ngươi đều là vết thương rất nghiêm trọng, may là đều không đủ chí mạng, ta khuyên ngươi vẫn đừng nên loạn động thì tốt hơn.” Chí mạng? Cũng đúng, y nhớ cổ họng của mình tựa hồ bị cắn đứt rồi, trên thân thể cũng có rất nhiều vết thương khác sâu đến thấy cả xương. Tại sao đã vậy rồi mà còn không chết? Y có phải là nên quỳ lễ cúng bái với những vị thần cao cao tại thượng kia không, cảm tạ họ đã cho y được sống lại? Hay là nên nói, linh hồn chính mình từ bên ngoài đến này, phải vì chuộc tội mà luôn dạo quanh ranh giới sinh tử? Quá….. đáng cười rồi. Không còn động đậy, Lâu Ánh Thần nằm an tĩnh, hít mùi hương cỏ đầy mũi, lãnh đạm trừng mắt nhìn con lang trước mặt. “Ta là Phong Khởi, ngươi tên gì?” “…….” Vẫn như cũ trầm mặc, y không tính lại có vướng mắc với ai nữa, liếc mắt nhìn đôi mắt màu ngọc lục bảo của con lang đó tràn đầy ngoài ý muốn, y cũng không muốn mở miệng nói cái gì, mục quang chuyển sang nhìn bầu trời, nhìn về tận chân trời, mở ra một nụ cười lạnh buốt giá. Ta nhớ lời thề của ta. Hơn nữa, cũng sẽ không thay đổi. Cho dù Lâu Ánh Thần tạm thời tỉnh táo, nhưng không đại biểu y rằng y cứ vậy an nhiên vô thương. Vết thương nhiễm trùng khiến y từ nửa đêm bắt đầu phát sốt, trong lúc mơ mơ hồ hồ ý thức chìm sâu vào hỗn loạn. Y nghĩ đến trước kia, sau khi rời gia đình là một địa ngục đặc huấn. Nghĩ đến sinh thời lần đầu tiên phản bội và bị phản bội. Nghĩ đến khi lần đầu tiên giết người trên tay đầy máu tươi và đôi mắt chết vẫn mở trừng trừng của đối phương…….. Còn có đôi mắt màu băng lam sắc của người phụ nữ đó…… Cuối cùng thế giới của y chỉ còn sót lại một mảng xương cốt tứ chi, bầu trời vụn vỡ, là bầu trời bị máu nhiễm thành một mảng màu đỏ. Thân thể từ nóng đến băng lạnh, sau đó lại chuyển sang nóng, như đang bị hầm trong địa ngục, Lâu Ánh Thần thậm chí bắt đầu cầu mong có một ai đó đến cho y một phát súng, để được chết cho nhẹ nhõm, nhưng cuối cùng bên cạnh lại xuất hiện một thứ ấm áp, thống khổ giảm bớt, y cuối cùng chịu đựng qua đêm đầu tiên. Chỉ là khi mở mắt ra phát hiện bên cạnh người có khí tức của lang, trong vô thức liền bật dậy, nanh vuốt lộ ra, cho đến khi mở mắt nhìn rõ hình dáng của con lang đó. Như cũ là kẻ xa lạ, hơn nữa, là một mẫu lang có màu nguyệt bạch (màu trắng như mặt trăng). Đại khái là bị động tác của y dọa, mẫu lang đó trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm ra phản ứng gì, Phong Khởi nghe thấy tiếng động vội vàng xuất hiện, Lâu Ánh Thần mới lãnh đạm tránh đi, sau đó y phát hiện, chỉ có một đêm, y đã có thể hoạt động rồi. “Vết thương trên người ngươi lại nứt ra rồi…….” Phong Khởi không có trách cứ sự thô lỗ của y, cứ bình tĩnh tựa như mặt hồ lặng gió. Thấy Lâu Ánh Thần vẫn bộ dáng không để ý, lại chuyển vấn đề nói, “Đây là Nguyệt Tô, sợ ngươi nửa đêm quá lạnh…… cho nên mới đến chăm sóc ngươi.” (Nguyệt Tô: nguyên văn là月莤 (phiên âm là “su”),là từ mới có, hiện tại ta không biết hán việt của nó là gì, chỉ đành chọn đại âm hán việt ”Tô” của chữ đồng âm, ai biết có thể nói ta sẽ sửa) “……..” Lâu Ánh Thần lúc này mới quay đầu lại, nhìn con mẫu lang đó, nửa ngày mới mở miệng. “Cảm ơn.” Giọng điệu lạnh lùng, lại thêm tiếng khàn trong họng, có chút đáng sợ. Nhưng kẻ nghe lại không để ý, tựa hồ còn vui vẻ vẫy vẫy đuôi, chạy đi. Phong Khởi thấy y mở miệng, tự nhiên nắm lấy cơ hội hỏi: “Ngươi tên là gì?” Nó không biết tại sao mình lại dung túng cho con lang này như vậy, cho dù tuổi tác của chúng không cách bao nhiêu, hơn nữa…… đối phương còn không rõ lai lịch. Chỉ là từ trong cốt tủy có một cảm giác thân thiết điều khiển nó làm vậy. Lâu Ánh Thần đi về trước vài bước thì kiệt lực nằm xuống, đối lưng với Phong Khởi, bình thản nói “Lâu Ánh Thần.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]