“Cái gì? Ngươi có ý gì?”
Phong Khởi kinh ngạc mở miệng, hoàn toàn không còn khí chất ôn hòa lúc bình thường, thậm chí đối mặt với Lang Vương, ngay cả xưng hô Vương cũng tỉnh lược. Lôi Lạc ở một bên càng ngây ngốc rớt cả cằm dưới, duy trì biểu tình như bị điện giật.
“”
Tại sao lúc đầu không phát giác năng lực thừa nhận của hai gia hỏa này lại kém như thế? Lang Vương nghi hoặc nghĩ, sau đó chậm rãi nghiêm chỉnh lặp lại, “Ta nói, vị trí Vương sẽ để ngươi đến giám hộ, rồi chọn từ trong đám lang ra kẻ thừa kế thích hợp nhất đương nhiên nếu ngươi trực tiếp tiếp quyền thì ta cũng không có ý kiến gì.”
Phong Khởi ho mấy cái, nuốt ngụm nước miếng tiêu hóa tin tức Lang Vương muốn thoái vị, tự động bỏ qua phần cuối cùng trong câu vừa nãy, sau đó mới hỏi: “Vậy ngươi làm quái gì……” Lôi Lạc cũng đã hồi phục thần trí, vừa nghe câu đó liền trề môi, nghe lời, câu hỏi này thế nào cũng thấy……. đại nghịch bất đạo……
Lang Vương cũng không để ý, dùng chân sau gãi tai: “Cùng bà xã của ta đi khắp nơi du ngoạn a…… gần đây y đột nhiên muốn đi tìm Mãnh Cáp, còn muốn tìm kiếm Á hạc, nói là đã đáp ứng truyền lời của ai đó rồi.”
……Chỉ là vì như vậy?
“Vương, cái này cho dù là ngươi muốn đi du ngoạn, cũng không cần đổi vị……” Lôi Lạc cẩn thận nói, đối với Vương nó vẫn còn một chút tâm lý ám ảnh, cho nên không dám quá táo bạo, đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-van-mom-soi/2886000/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.