Chờ đợi đằng đẵng hơn nửa giờ, trận đấu của Mãnh Cáp và Cửu Mạng vẫn không ngừng lại. Mắt thấy bờ sông càng lúc càng hỗn loạn, đám lang cũng bắt đầu trở nên trợn mắt há mỏ, chúng không thể ngờ, ở nơi thế này lại có thể nhìn thấy chiến đấu thảm liệt như thế.
“Cũng may không có mạo hiểm xuống nước, nếu không chúng ta không phải sẽ rất thảm sao?” Phù Xuyên lòng hơi sợ hãi than dài, “Nhưng mà, chúng ta….. vẫn phải đi qua sao?”
Vấn đề này khiến toàn thể đám lang đều quay nhìn Lang Vương, nhưng hiển nhiên lực chú ý của Lang Vương không ở đây, nó nhíu mày, nhìn mặt nước xa xa, không biết đang nghĩ cái gì. Lâu Ánh Thần dựa vào vách đá nhàm chán dùng chân gãi gãi tai, sau đó mở miệng: “Vấn đề của chúng ta không phải là có phải đi qua không, mà là làm sao đi qua.” Dừng một chút, “Đều đã đến nước này rồi, dù sao nhà cũng phải về.”
Về nhà?
Từ này tựa hồ làm đám lang xúc động không nhỏ, nếu như trước đây hành động của chúng là theo bước chân của Vương, vậy thì hiện giờ lại nhiều thêm một chút gì đó. Trong lúc nói chuyện, tiếng huyên náo bên bờ càng lúc càng lớn, mấy con lang cảm thấy khó có thể tin, đám khỉ và cá đó làm sao có thể có tinh lực như thế, dò đầu ra xem, chỉ một cái nhìn này, đều kinh sợ đến đổ một thân mồ hôi lạnh. Thanh âm lớn hơn không phải là vì chiến đấu thêm phần thảm liệt, mà là chiến trận di
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-van-mom-soi/2885972/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.