Phù Xuyên rất phiền muộn.
Nó nghĩ không ra tại sao Lang Vương luôn rất trầm ổn lại đột nhiên trở nên ngốc nghếch như vậy, Lâu Ánh Thần rơi xuống nước đích thật là nguy cơ, nhưng vào lúc này không phải càng cần phát huy sức mạnh đồng đội để đi tìm sao? Tự dưng lại vứt bỏ vương vị tìm sống tìm chết trăm suy ngàn nghĩ cũng không hiểu được tình huống nên nó chỉ có thể tin tưởng cái gọi là kẻ đang điên cuồng trong tình yêu thì đều ngu si, nghĩ lại câu nói này cũng là do Lâu Ánh Thần nói cho nó.
“Ta lại……. gây họa rồi……..” Mộc Bàn rất suy sụp nghiên đầu, nếu như không phải do nó chạy đi đập băng thì cũng sẽ không gây ra một chuỗi việc này, Lưu Sa lần này không đả kích nó, không mấy dịu dàng cắn lên lưng nó một cái, kéo ra một đám lông rồi nhổ đi, nói với Phù Xuyên: “Chúng ta đi tìm Vương thôi, gia hỏa đó, kích động lên thì không biết sẽ làm ra cái gì” Thật ra nó cảm thấy Lang Vương xảy ra chuyện là việc không có khả năng, trừ khi gia hỏa đó nhìn thấy di thể trôi nổi của Lâu Ánh Thần. Mà Lâu Ánh Thần đó, cũng không giống gia hỏa đoản mệnh, tuy nhìn thì giống kẻ nhiều tai nhiều nạn.
“Cũng đúng, nhưng ta cảm thấy trước tiên nên nói rõ thì tốt hơn, ta vẫn chỉ công nhận gia hỏa đó là Vương.” Biểu tình của Phù Xuyên có chút tản mạn, nhưng khẩu khí thì rất chân thật. Lời nói vừa phát ra đã bị một đám lang xung quanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-van-mom-soi/2885966/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.