Có lẽ là vì mấy ngày trời nắng, thái dương tuy rằng không nóng bức, nhưng vẫn khiến cho tuyết đọng trên mặt đất đông thành một lớp hạt băng cứng ngắc, hễ dẫm chân xuống thì sẽ có âm thành lạo xạo. Lâu Ánh Thần nhìn từng đám dấu chân hỗn loạn in trên mặt tuyết bằng phẳng, đột nhiên lại nổi lên tâm tính trẻ con, nhảy tới chỗ đội ngũ không đặt chân tới mà dẫm thành một chuỗi vết chân.
“……Đây là đang chơi cái gì?” Lang Vương đối với hành vi này rất không lý giải, nhưng xem bộ dáng y cao hứng như thế cũng không đến phá rối. “Hơi thả lỏng một chút mà thôi.” Lâu Ánh Thần cũng phát giác ra hành vi của mình có chút quái dị, cảm thấy cũng đã dậm đủ rồi nên liền quay lại, nhưng trong đội ngũ không ít kẻ hiếu động, Mộc Bàn ngốc ngốc cũng xông ra mặt tuyết, giống như một con chó khi nhìn thấy đĩa được ném đi, khi thắng không kịp thì lại bất cẩn lăn mấy vòng, ngậm một mồm đầy tuyết, sau đó là Phù Xuyên, xông ra ba mét mới nhớ tới gấu con bên mình, vừa quay đầu thì thấy quả cầu đen đó đang lăn tới tạo ra một vết rãnh không sâu lắm kéo dài đến tận đây.
Không có nguy hiểm nữa, lại thêm ăn no uống say, thật ra lang cũng rất thích vui chơi.
Có người dẫn đầu, đám lang đột nhiên giống như bị chìm vào hưng phấn cực độ, nhảy nhót bổ vào trong tuyết, đương nhiên không phải toàn là vì muốn để lại dấu chân, tư duy của chúng không có ‘hướng kỹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-van-mom-soi/2885957/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.