Chương trước
Chương sau
Từ yêu này, quá mức nặng nề.

Lâu Ánh Thần nhìn nhãn thần như đang mặc cảm tội lỗi của Lang Vương, đột nhiên cảm giác, bản thân thật sự đã được người yêu.

Thật ra, Lâu Ánh Thần không dám nói mình hiểu cái gì là ái tình, y cũng từng hoài nghi bản thân có phải chỉ là vì thói quen mà ở cạnh Lang Vương không, hành động Truy Nhật đó điên cuồng như thế cũng là vì y không có gì để làm, chiếu theo tính cách của y, thì rất có khả năng.

Nhưng mà, tỉ mỉ nhìn Lang Vương, y tiến lại gần, dùng trán nhẹ nhàng chạm vào đối phương: “Ta cũng không rõ.”

Thân thể Lang Vương run một chút, nhưng không nói gì. “Nhưng mà, chúng ta có thời gian cả đời để xác nhận đây có phải là yêu hay không, Chiến ……” Lâu Ánh Thần phát giác y rất ít khi gọi tên của Lang Vương, khi tiếng này phát ra từ trong miệng, y nhìn thấy lỗ tai của Lang Vương run rẩy mấy cái, “Đừng lo lắng, chúng ta còn con đường rất dài phải đi.”

“Đừng ly khai ta…..”

“Ta biết.”

Có lẽ, Lang Vương căn bản không có kiên cường như trong tưởng tượng của y, hoặc là, nó chỉ cho phép y nhìn thấy sự yếu đuối của nó, đây chính là biểu hiện của ái tình. Lâu Ánh Thần liếm một chút ở dưới mũi Lang Vương: “Thật ra nếu phải lo lắng, so ra thì ta nên lo lắng nhiều hơn đi…… Vương của ta a, ngươi có thể gặp được càng nhiều lang ưu tú hơn rất nhiều.” “ Đúng a.”

Không biết là xuất phát từ tâm lý gì, Lang Vương gật đầu, trong mục quang đờ đẫn của Lâu Ánh Thần, nhẹ nhàng cắn lỗ tai của y, “Nhưng mà, ta chỉ cần ngươi…….” Câu cuối cùng đã tràn đầy một loại ám thị nào đó, Lâu Ánh Thần cảm thấy thân thể nhất thời run rẩy, lập tức ý niệm đầu tiên chính là ngăn cản.

Y đối với tính dục này không có bất mãn, nhưng đối với chuyện bị đè này vẫn có một chút kháng cự.

“Ách….. chúng ta không phải nên đi….. tiếp tục tìm Xích Nha sao?” Đen mặt, Lâu Ánh Thần nhìn gia hỏa đang gấp không thể đợi tự mình ép lên kia, kẻ đó chỉ nghiêng mặt đi, phẫn hận nói: “Còn nói là ta gặp được nhiều, trong tình huống thực tế thì ngươi so ra còn đa lòng hơn”

Đa lòng? Có sao? Lâu Ánh Thần đổ mồ hôi lạnh, y lại không đi dụ dỗ ai hết, lại nói từ này là ai dạy cho Lang Vương vậy…..

TMD…… dựa vào cái gì luôn là ta bị đè

“Ách…… khụ khụ, cái kia a…..”

Một thanh âm quen thuộc đột nhiên xông vào, khiến hai con (một con) lang đang tiến hành dục hỏa thoáng chốc căng cứng, quay đầu, chỗ động khẩu là gương mặt Phù Xuyên đang cười rất chi là chột dạ ánh vào mí mắt, “A…… cái kia….. Vương, chúng ta….. đến rồi…… tựa hồ không đúng lúc a…… ha ha….. ha…….”

Cười gượng mấy tiếng, Phù Xuyên bắt đầu nguyền rủa đám lang vô lương tâm kia đẩy nó ra làm đại biểu.

Ở chỗ không nhìn thấy được ngoài động khẩu, liên tiếp vang lên tiếng kêu thảm của Mộc Bàn: “A a a a, Phù Xuyên ngươi tên hỗn đàn…….. a a a, đem cái thứ màu đen này lấy ra…… cứu mạng a” Hồi âm vang vọng không dứt.

Bất luận thế nào, nhân thủ bên này của Lang Vương cũng đã tụ tập lại.

“Còn chưa có tìm được tin tức của nó?”

“Không có, hơn nữa cái kia, Lưu Sa không biết từ lúc nào đã biến mất rồi.”

Nhìn Phù Xuyên một cái, Lang Vương bất đắc dĩ thầm than trong lòng, gia hỏa xuất quỷ nhập thần đó….. quả nhiên không có an phận. Đương nhiên tâm tư này không thể nào biểu lộ ra trước mắt chúng lang, nó suy tư một chút, gọi: “Mọi người trước tiên nghỉ ngơi, đợi sức lực hồi phục rồi lại tiếp tục tìm kiếm.” Dù sao ở đây nguy hiểm nặng nề, nếu muốn cứu người, nhất định phải có năng lực tự cứu mình trước.

“Hiểu rõ.” “Đã biết.” Đám lang ứng đáp liên mồm, sau đó nằm xuống, bắt đầu tranh thủ thời gian bồi dưỡng tinh lực.

“Này này, A Thần……” Phù Xuyên lén lén lút lút đi lại bên cạnh chỗ Lâu Ánh Thần đứng trước hang động mà không tiến nhập vào phạm vi thế lực của đám lang, “Sao không đi qua?” Lâu Ánh Thần buồn cười trừng mắt nhìn nó một cái, A Thần? Cách xưng hô này cũng hiếm lạ, cười cười, nhưng đáy mắt lại xẹt qua một chút lo âu, “Không tất yếu phải đi chọc phiền người khác.” Y so với bất cứ ai càng rõ ràng hơn sự kháng cự một cách vô thức mà đám lang này tản phát ra, dù sao đối với y mà nói, bản thân chỉ là một lang loại xa lạ lần đầu tiên gặp mặt, không phải là đồng bạn.

“Ách…… ngươi có phải là nghĩ nhiều quá không?” Phù Xuyên nghi hoặc nghiêng đầu, tỉ mỉ suy nghĩ cũng không nghĩ ra ai từng có thái độ bất kính với Lâu Ánh Thần, “Ngươi là ái nhân của Lang Vương, đi cạnh ngài, là lý lẽ đương nhiên mà ” Thật ra nó rất thích nhìn cặp đôi này sáp lại bên nhau, đương nhiên, trừ lúc người ta đang thân thiết ra Phù Xuyên còn chưa muốn bị con lang nào đó giỏi về ghen tuông tìm cớ chỉnh chết đâu.

“Hiện tại là thời gian đặc thù, vẫn là thu liễm lại một chút thì tốt hơn. Đúng rồi, gấu con đâu?”

Rất lâu không gặp gấu con, Lâu Ánh Thần phát hiện bản thân vậy mà có chút nhớ đối phương, lời vừa nói xong, một con lang như gió lốc xông tới: “Ta chỉ đợi một câu này của ngươi thôi…… vị tổ tông này trả lại nè……” Định thần lại nhìn, là con lang tên Mộc Bàn kia.

Gấu con đối với khí vị của Lâu Ánh Thần là quen thuộc nhất, không cần người khác chỉ dẫn nó liền nhanh chóng xông qua, hoan hỉ dùng cái đầu tròn tròn cọ tới cọ lui ở dưới bụng Lâu Ánh Thần, còn chưa đợi Lâu Ánh Thần cười khổ, phần mông chợt đau, chính là bị Lang Vương cầm đuôi kéo ra, hoàn toàn không có thuyết pháp thương tiếc, vỗ bốp một cái vứt ra.

“Đó là nơi mà ngươi có thể lại gần sao?” Lang Vương đầy mặt đều là bất mãn và phòng bị. Lâu Ánh Thần không nói nên lời, cũng chả thèm để ý tới Lang Vương, nhanh chóng ngậm gấu con về, vừa đặt xuống đất, gấu con lại chui xuống dưới bụng của y, con mắt đen lóng lánh ngấn ngấn nước trừng mắt nhìn Lang Vương, còn ẩn ẩn phát ra thanh âm tương tự như khi lang loại gầm gừ, “Sao rồi, ngươi còn muốn ta vứt ngươi một lần nữa?” Lang Vương nghiến răng lại tiến tới lần nữa, trước ngực lập tức bị Lâu Ánh Thần ấn lại: “Ngươi sao cứ luôn tức giận với tiểu hài tử chúng lại không hiểu cái gì.” Không cần nói tiếp, xem như hiểu, cũng không phải là ý tứ này, Lang Vương không phục, nó chính là không thể nào chấp nhận trừ bản thân nó ra có bất cứ sinh vật nào đụng chạm vào thân thể Lâu Ánh Thần, Phù Xuyên tựa hồ lại lần nữa nhìn ra được điểm này, cẩn thận, từ từ di động sang bên cạnh nửa mét, bảo trì khoảng cách an toàn, cách xa nơi nguy hiểm.

Nhưng không ngờ tới một giây tiếp theo gấu con vẫn lảo đảo nghiêng ngả xông qua, vòng một cái ôm chặt chân trước của Phù Xuyên, cả người treo lên trên, mở miệng phát ra âm thanh da da, nó nhìn Lâu Ánh Thần, dùng thanh âm cực cực dễ thương gọi: “Ba….. a ” Hả hả?? Con gấu con này học được ngôn ngữ của họ? Lâu Ánh Thần một trận kinh hỉ, đương nhiên, phần lớn trong đó là vì bản thân được kêu ba ba, quay đầu nhìn sang Lang Vương, cười đến vô cùng đắc ý: “Xem đi, nhi tử của ta”

“Hừ….” Lang Vương bất mãn hừ lạnh, thầm nói, nhi tử của ngươi không phải chính là nhi tử của ta sao?

Nhưng giây tiếp theo, gấu con lại quay sang Phù Xuyên, khi biểu tình của Phù Xuyên từ mỉm cười đến nghi hoặc đến bất an rồi chuyển sang co giật, nó lại ngọt ngào kêu một tiếng, tuy đó là lời nói của trẻ thơ không cố kỵ, nhưng cái từ mơ hồ không rõ mà nó phun ra vẫn khiến cho ba con lang nghe được thoáng chốc cứng ngắc.

“A …… mẹ…….”

Tại sao kêu một con công lang là mẹ? Lâu Ánh Thần nghĩ.

Tại sao lại kêu Phù Xuyên là mẹ?” Lang Vương nghĩ.

Tại sao lại hại ta……. tiểu tổ tông a……. Phù Xuyên nước mắt đầy mặt nghĩ…….

=========== (Phân cách tuyến) ==============

Trong lúc ba con lang đang nhàn sự nghiên cứu ai nên là ‘mẹ’, một con lang đột nhiên xông vào.

“Vương, Mộc Bàn phát hiện Lưu Sa.”

“Di?!”

Nhất thời, vứt bỏ vấn đề vui đùa, ba con lang lập tức xoay chuyển thái độ, gần như đồng thời mở miệng hỏi: “Chúng đang ở chỗ nào?”

“Ở sau rừng cây, tựa hồ, Lưu Sa còn vát một con lang, tạm thời không biết có phải là cái con cần tìm không” Con lang đó bị dọa nhảy dựng, ngây ra một giây mới trả lời.

“Bất luận thế nào, trước đi xem thử, Cửu Thiên.” Lang Vương nghiên túc nói với con lang trước mặt, “Chăm lo đội ngũ, chúng ta lập tức trở về.”

Nói rồi quay đầu nhìn Lâu Ánh Thần một cái, nhãn thần giao nhau, ý đồ của nhau đều nhìn thấy rõ, hai con lang nhanh chóng như tiễn được bắn ra tiêu thất trong đường nhìn của chúng lang.

“Ngươi không đi theo sao?” Con lang tên là Cửu Thiên nghi hoặc nhìn Phù Xuyên, nhưng tên này lại an nhàn ôm gấu con bảo vệ trong lòng, thỉnh thoảng dùng móng vuốt trêu chọc vài cái.

Phù Xuyên ngẩng đầu, trên mặt lộ ra nụ cười hoàn toàn bất đồng với khi Lâu Ánh Thần còn ở đây, ổn trọng, thành thục, và còn già dặn.

“Hai người họ, đủ để khắc phục tất cả khó khăn.”

Càng huống hồ, ta bị cấp cho nhiệm vụ này, là bảo hộ tốt tiểu gia hỏa, để họ có thể an tâm đi chiến đấu.

“Ngươi dự tính cứ như vậy?” Cửu Thiên tựa hồ nhìn thấu được suy nghĩ trong lòng Phù Xuyên, cười giễu hỏi: “Ta biết ngươi và con lang màu lông xám đó nhận thức rất lâu, nhưng mà, lẽ nào vì thế mà dự định để bản thân chìm sâu?” Nó biết lực chiến đấu của Phù Xuyên, không chỉ là quái dị, mà còn hiệu quả.

Nhưng chỉ thấy Phù Xuyên cười vô cùng đắc ý: “Một thân chiêu thức chiến đấu của ta, chính là do con lang lông màu xám trong miệng ngươi nói dạy cho đó…….” Nó không thèm để ý tới biểu tình của Cửu Thiên sau khi nghe lời đó, đứng lên đi tới chỗ đội ngũ, tựa hồ nghĩ tới cái gì, đầu cũng không quay lại nói, “Ngươi có thể không thích y, nhưng nếu như trước mặt ta mà đối với y bất kính, vậy thì phải cẩn thận đó.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.