“Gào”
Một tiếng gầm rống, thanh âm không biết từ nơi cách xa bao nhiêu truyền tới làm lở cả tuyết.
Đám lang không còn cố chấp nữa mà tránh sang phía tây, tránh đi nguồn phát âm thanh, bắt đầu nghiêng nghiêng tiếp cận về hướng tây bắc mà chạy.
“Này, Mông, liệu sẽ có cạm bẫy không?” Lâu Ánh Thần quay đầu nhìn Á hạc một cái, đã chạy qua khỏi hai ngọn núi vẫn không nhìn thấy bất cứ sinh vật nào, y sợ đây là mưu kế của hung thú đó, âm mưu muốn dọa họ sợ, rồi sau đó tự động bổ vào lưới bắt sớm đã giăng sẵn.
“Chắc sẽ không.” Á hạc không hề khẩn trương. “Ngươi đánh giá quá cao trí khôn của gấu rồi.” “…..” Nhưng mà vạn nhất đó không phải là gấu thì sao? Lâu Ánh Thần nhịn không được thầm thấy sai, nhưng không nói ra, dù sao đối với những trò sinh tồn dã ngoại này, y đích thực không phải là đối thủ của những dã thú ‘thuần túy’ này.
Dùng mấy giây tính toán, xem chừng đã chạy được hơn 50 phút rồi, tốc độ của đội ngũ rõ ràng chậm lại, mấy lang già đã thở phì phì, hiển nhiên không theo nổi bao lâu nữa, ngay cả Lâu Ánh Thần cũng có chút mệt mỏi, không khí ở đây cho dù là đi đường bình thường khi hít vào cũng cảm thấy không thích ứng, vậy mà lại chạy như bay, chỉ có thể nói lá phổi đã sắp bị xé rách rồi.
“Cảm giác sắp chết rồi hừ…. hừ…….”
Triều Lạc Môn mở miệng thật lớn để thở, một đám sương trắng thở ra, lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-van-mom-soi/2885909/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.