Một tiếng gầm rống, thanh âm không biết từ nơi cách xa bao nhiêu truyền tới làm lở cả tuyết.
Đám lang không còn cố chấp nữa mà tránh sang phía tây, tránh đi nguồn phát âm thanh, bắt đầu nghiêng nghiêng tiếp cận về hướng tây bắc mà chạy.
“Này, Mông, liệu sẽ có cạm bẫy không?” Lâu Ánh Thần quay đầu nhìn Á hạc một cái, đã chạy qua khỏi hai ngọn núi vẫn không nhìn thấy bất cứ sinh vật nào, y sợ đây là mưu kế của hung thú đó, âm mưu muốn dọa họ sợ, rồi sau đó tự động bổ vào lưới bắt sớm đã giăng sẵn.
“Chắc sẽ không.” Á hạc không hề khẩn trương. “Ngươi đánh giá quá cao trí khôn của gấu rồi.” “…..” Nhưng mà vạn nhất đó không phải là gấu thì sao? Lâu Ánh Thần nhịn không được thầm thấy sai, nhưng không nói ra, dù sao đối với những trò sinh tồn dã ngoại này, y đích thực không phải là đối thủ của những dã thú ‘thuần túy’ này.
Dùng mấy giây tính toán, xem chừng đã chạy được hơn 50 phút rồi, tốc độ của đội ngũ rõ ràng chậm lại, mấy lang già đã thở phì phì, hiển nhiên không theo nổi bao lâu nữa, ngay cả Lâu Ánh Thần cũng có chút mệt mỏi, không khí ở đây cho dù là đi đường bình thường khi hít vào cũng cảm thấy không thích ứng, vậy mà lại chạy như bay, chỉ có thể nói lá phổi đã sắp bị xé rách rồi.
“Cảm giác sắp chết rồi hừ…. hừ…….”
Triều Lạc Môn mở miệng thật lớn để thở, một đám sương trắng thở ra, lại đón lấy gió tạt vào mặt, đám lông cũng đọng từng tầng sương. “Ngao ô” Tiếng kêu quái dị sau lưng vẫn như cũ, ẩn ẩn có su hướng đã tiếp cận hơn. Lâu Ánh Thần nhỏng tai nghe ngóng, càng cảm thấy không đúng, dừng chân lại, có chút gấp gáp đi vòng mấy vòng, “Nếu tiếp tục chạy nữa, chẳng phải sẽ tiêu hao hết thể lực của chúng ta sao, làm sao đây?” “…… Dù sao hai chọn lựa, hoặc là chạy, hoặc là đánh, với ta cũng không sao cả, các ngươi quyết định đi.” Á hạc mang biểu tình của người không liên can, khiến người ta rất muốn đến đạp cho mấy phát, thanh lang liếc mắt, hơi thở không chút loạn nói: “Mai phục, đánh.” Thanh âm lãnh tĩnh, bình ổn, xem ra thể lực không phải chỉ tốt bình thường. Lâu Ánh Thần gật đầu, nhìn về phía mục tiêu một lát, Triều Lạc Môn vươn lưỡi ra, khổ sở nói: “Ta thà là đánh một trận, cũng không muốn chạy nữa quỷ mới biết lần trước liều mạng thế này không biết đã bao lâu về trước, hừ hừ……” Vẻ mặt thơ ngây nói ra những lời thành thục, khiến người nghe cảm thấy buồn cười, nhưng không có ai cười, mấy con lang già hơi do dự, nhất thời không thể nắm vững chủ ý, cuối cùng là Xích Nha, nó cũng không nói gì, dùng đầu chạm chạm vào sau lưng Lâu Ánh Thần, rồi gác ở chỗ đó không động.
“……. Đồ tay sai.” Á hạc trề môi, vẻ mặt khinh thường.
“Hiện tại còn không biết tình huống cụ thể của địch nhân, chúng ta tốt nhất là nên chuẩn bị sẵn hai mươi phần tinh thần, trước tiên mai phục sẵn cái kia….. thanh lang, ngươi đi sắp xếp đi…..”
Có chút chậm trễ, Lâu Ánh Thần nói, thanh lang hiển nhiên có hơi ngoài ý muốn, chân mày nhẹ nhíu, hỏi: “Tại sao?”
“Đúng vậy a, tại sao?” Kẻ không phục còn có Xích Nha, nó đối với Lâu Ánh Thần có một sự sùng bái gần như mù quáng, hiện tại bảo nó phải nghe người ta sai sử, nó không phục.
Tại sao? Lẽ nào nói cho các ngươi biết trước giờ ta chưa từng chơi qua trò chiến đấu đồng đội sao? Lẽ nào nói con lang có màu xanh này thật ra luôn không phục đối với ta mà điều này đối với hành động đoàn thể là bất lợi sao? Lẽ nào nói là ta muốn để nó thống lĩnh đội thuận tiện để xây dựng tình cảm sao? Lâu Ánh Thần đau đầu vạn phần trừng mắt nhìn Xích Nha, nghĩ hết nửa ngày, phun ra một câu không tính là thất lễ, “Ta không có kinh nghiệm này.”
“ Biết rồi.”
Thanh lang lạnh mặt không hỏi nhiều nữa, nguội lạnh quay người phân phó nhiệm vụ.
“Ta mới không cần nghe lời hắn.” Xích Nha bướng bỉnh giống như hòn đá. Lâu Ánh Thần bất đắc dĩ cụp lỗ tai xuống, suy nghĩ một chút, nhìn qua bên kia thanh lang đã sắp đặt tốt đang ngó sang, chỉ đành nói: “Ngươi, đến cạnh ta.” Hy vọng bản thân khi hành động đừng có theo bản năng gom nó vào đối phó luôn. Điều lo lắng này không truyền đạt được đến Xích Nha, hài tử thuần khiết hưng phấn bừng bừng lắc đuôi mấy cái đi theo sau đích người nào đó.
Tại sao lại có cảm giác lầm lẫn là đang dắt hài tử theo hơn nữa hài tử này lại còn đặc biệt luyến phụ…….
Bố trí vòng bao vây xung quanh gần đó, Lâu Ánh Thần lanh lẹ cẩn thận trèo lên một cành cây có độ nghiêng với mặt đất gần như là 50 độ, Xích Nha đối với chuyện lang có thể trèo cây sau khi trải qua kinh ngạc, chính là rất cẩn thận dùng đuôi phủi đi dấu chân của chúng, sau đó ẩn thân sau lùm cây màu vàng.
Không có thanh âm bước chạy, khu rừng gần như đột nhiên trở nên yên tĩnh, có chút không thích ứng với sự tịch mịch này Lâu Ánh Thần hít sâu một hơi, liếc mắt nhìn kẻ đồng dạng ôm lấy thân cây Con vật lớn màu tím vừa khéo ẩn ngay đối diện, một cặp mắt màu tím thẫm chăm chú nhắm chuẩn về phương xa, vào bóng đen dã thú đang dần dần bức gần.
Gần rồi, gần rồi……
Nhìn con vật đang dần dần rõ ràng đó, tựa hồ tất cả lang đều kinh dị một chút.
Trước đó đoán không sai, là gấu.
Nhưng vấn đề là con gấu đó, lại chỉ có một con.
Một đám lang, hai mươi ba con (một số đã chết trong lúc chạy trốn),bị một con gấu đuổi chạy đi hết mấy ngọn núi……. đây……. cũng thật sự là chuyện cười…….
Nhưng là, chính lại lúc khi đám lang thở nhẹ một hơi, lại chợt nghe thấy tiếng cuồng kêu ‘gừ gừ’ từ bốn phía truyền tới, cộng hưởng với con gấu đó, khiến tất cả lang đều biến sắc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]