Nó không có tên, chỉ vì vừa sinh ra đã có màu lông toàn thân là màu xanh quái dị, nên cứ luôn bị gọi là ‘thanh lang’.
Khéo léo và chuẩn xác bước trên những bậc thang làm bằng gỗ, con mắt màu xám của nó nhìn chăm chăm vào thị vệ loạn bắn tiễn vào trong đám hỗn chiến, đó là một thổ binh chân chính, nhưng đã bị sự lười biếng lâu năm làm cho mất đi tinh nhuệ, cung tiễn tuy nhắm chuẩn xác, nhưng lực độ đã không thể nào bắn xuyên qua mục tiêu.
Người như thế này……… đối phó rất dễ dàng.
Thanh lang vẫn luôn có tâm tư ‘vượt ngục’ này, nhưng nó hiểu rõ nếu chỉ có một mình mình thì không thể nào thực hiện, chỉ cần chạy trong phạm vi trước khi đến cửa mỏ thì đã bị loạn tiễn bắn chết rồi, hơn nữa nó cho rằng bản thân không có uy tín để hiệu triệu một đám dã thú cùng tạo phản. Chuyện tối qua khiến nó hiểu được, thật ra chỉ cần mình bước ra một bước, thì sẽ mang đến thời cơ vẫn luôn chờ đợi, nhưng nó lại vì những suy nghĩ vô vị, vì bị giam cầm suốt một năm. Một năm, những khổ hình kéo dài là để nghênh đón thời khắc kết thúc này. Nghĩ tới thảo nguyên sơn hà bên ngoài, dòng máu dã thú liền sôi sục, chỉ cần có thể chạy ra……..
Chỉ cần chạy ra “A, có lang!” Tên cung thủ đột nhiên phát hiện sự tồn tại của chúng, thanh lang không chậm trễ thêm, nhạy bén tránh người qua thoát được một tiễn sát đất, vút một tiếng bổ nhào lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-van-mom-soi/2885901/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.