Chương trước
Chương sau
Mắt thấy con lang đó đối với mình nhè ra hàm răng (đầu lưỡi),Lôi Chí liền lập tức đông cứng lại chỗ.

Nghĩ tới tối qua sau khi trị liệu xong Cung Chủ đã dùng ánh mắt lạnh như hàn băng phân phó hắn phải chăm sóc tốt con lang này, cho dù là mất đi tính mạng của mình, cũng phải bảo đảm vết thương của nó không bị lộ ra gió

Nhưng hắn cũng không buồn bã gì nhiều, có lúc, sinh mạng của ám vệ thật ra không chút giá trị. Điển hình của một cái đầu chỉ luôn hướng về chủ tử, nên mới nhào tới trước lúc con lang muốn mở băng vải ra.

Nắm chặt chân trước của nó, không còn kịp lo lắng xem bản thân có thể bị súc sinh này cắn bị thương không, nhưng không ngờ thứ gặp phải sau khi lại gần, là trên cổ bị tấn công. Trong đầu đột nhiên diễn lại cảnh tượng tối qua ở đại thính, sự hung tàn của con lang xám nhìn không vừa mắt này khi cắn chết bạch hổ và ăn nội tạng của nó, hắn liền cảm thấy bên trong cổ áo tràn vào dòng nhiệt khí tanh tưởi, lại thêm gió lạnh lùa vào qua cánh cửa mở rộng, trên cổ ẩm ướt một miếng làm hắn nhất thời lông tơ dựng đứng.

Mạng ta tiêu rồi……. Vì đã tiếp nhận cái chết nên hắn nhẫn xuống được tấn công mang tính phản xạ vào con lang, Lôi Chí cắn răng, chờ đợi cái chết của mình.

Đáng tiếc không có, con lang chỉ liếm một cái, rồi ngậm miệng lại, hắn ngoài ý muốn quay sang nhìn con lang, trong lòng đột nhiên bắt đầu nghi hoặc: Con này, thật sự là lang?

Lâu Ánh Thần xác thực biểu hiện không giống lang.

Chính y cũng biết, chỉ là ở nơi không có lang này, y thật sự vô pháp tiếp tục duy trì tính cách của lang, cứ giống như là trước mắt y rõ ràng nghe hiểu được tiếng người, ví như đang lúc chạy lao đi nếu có người hét lên là phía trước có vách núi, thì y không thể không dừng lại. Từ sâu bên trong, y vẫn là linh hồn của người. Y không có cách nào lại vô duyên vô cớ cắn nhân loại bị thương, cho dù là muốn thoát thân, cũng cần suy nghĩ phương pháp không được có chút khinh suất. “Một con người khoát tấm da lang”, có lúc y cũng không biết bản thân nên khóc hay nên cười. Một người một lang cứ vậy đông cứng lại một cách kỳ quái, mắt to nhìn mắt nhỏ với đối phương, sau rất lâu trầm mặc, vẫn là một hắc y từ ngoài cửa đến đánh vỡ sự lúng túng, nhưng đồng dạng cũng đến báo nguy cơ.

“Lôi Chí, ta không có bảo ngươi ngây ngốc ra đó để bị cắn đi……”

Nếu đơn thuần chỉ nhìn trên mặt Thiên Mạch Doanh, thì thật nhìn không ra hỉ nộ, mà khẩu khí trêu tức này lại khiến người ta từ trong lòng cũng phải phát ra một cỗ lãnh khí.

Thân thể Lôi Chí cứng ngắc chừng một giây, chỉ một giây, sau đó nhanh chóng xoay người, quỳ trên mặt đất, cung kính thậm chí còn có chút thấp kém trầm giọng nói: “Cung nghênh chủ công.” Động tác của hắn quá mức đột nhiên, Lâu Ánh Thần không kịp phản ứng trực tiếp ngã xuống đất, binh một tiếng, nhất thời xương cốt trên người đều có cảm giác như nằm sai vị trí, chỉ là y không dám báo oán điều chi, ngẩng một mắt lên nhìn mục quang đang ném qua của Thiên Mạch Doanh, trề trề miệng, thành thành thật thật bước lại lên giường.

Tuy bản thân không có làm cái gì, nhưng luôn có một cảm giác mắc lỗi, cho nên y thông minh chọn lựa không làm chuyện gì ngốc nghếch trên đầu ngọn gió.

“…….Lui xuống đi.”

Thiên Mạch Doanh rất lâu mới chuyển mục quang lên người Lôi Chí, trong giọng nói trầm ổn thâm sâu đó có mang theo một chút tà khí bất mãn, “Sau này không được lập lại.”

“Vâng, thuộc hạ cáo lui.”

Trong lòng Lôi Chí thở nhẹ ra, vội vàng ẩn nấp trong bóng đêm, tiếp tục bản chức canh gác của mình. Chỉ là từ cước bộ lảo đảo khi rời đi có thể nhìn ra, tựa hồ là bị thương, hơn nữa còn không nhẹ.

Vô duyên vô cớ trút giận lên người khác, không phải là thượng cấp tốt a…….

Coi như không liên quan tới mình nên Lâu Ánh Thần suy nghĩ rất chi là bàng quan, ai biết giây tiếp theo Thiên Mạch Doanh đã ngồi bên cạnh y, nhất thời, sau đầu một trận gió lạnh, y lúng tùng ngồi dậy, cảnh giác nhìn tên chủ nuôi hỉ nộ bất thường này. “Ngươi đang sợ ta?” Thiên Mạch Doanh rất mẫn cảm phát giác được thần sắc của con lang, nhưng cũng không khẩn trương gì, chậm rãi đưa tay ra trước mặt nó, cố gắng giảm bớt áp lực chuyên chú trên người nó, sau đó ngón tay nhẹ nhàng nhu tới nhu lui bên nửa đầu bị băng bó của nó. “Càng lúc càng cảm thấy, ngươi không giống một con lang.” Hoặc là nên nói, từ ánh mắt đầu tiên, đã cảm thấy nó không phải là lang, tuy rằng sinh vật có linh tính cũng đã gặp không ít, nhưng không có đến mức……. có nhân tính như thế này. “Ngươi rốt cuộc là từ nơi nào đến vậy?” Thiên Mạch Doanh tựa hồ là tự lẩm bẩm, tay vẫn không ngừng nghỉ, tiếp tục di chuyển đến lưng y chơi đùa lúc nặng lúc nhẹ.

“Ô ô……” Lâu Ánh Thần phát ra một chút gầm gừ từ trong cổ họng, lòng nói: Cho dù ta nói với ngươi ngươi cũng nghe không hiểu a……. sự ngứa ngáy trên đầu đã biến mất, sau lưng lại bị xoa vuốt, rất lâu không được hưởng thụ như thế nên y có chút trầm trầm muốn ngủ. Cuối cùng thả lỏng cảnh giác, đầu gối lên chân trước, rồi cứ như vậy bắt đầu nhẹ nhàng ngáy.

Thiên Mạch Doanh không để ý, bộ dáng ngược lại đối với biểu tình thuận tùng này rất cao hứng, thủ thỉ thù thì tiếp tục nói: “Ngươi đã từng bị người nuôi dưỡng? Hay thật ra ngươi là hóa thân của tiên nhân gì đó? Bỏ đi, cũng không liên quan ta Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn ở lại đây, vậy là được rồi……” Thanh âm giọng nói dần hạ thấp, Lâu Ánh Thần cũng dần chìm vào trong giấc ngủ.

Khi tỉnh lại, trời đã sáng tỏ, Lâu Ánh Thần con mắt mông lung ngồi dậy, ngáp một cái rồi xuống giường. Cuộc sống an nhàn rất dễ dàng làm con người xói mòn, mới có mấy ngày, y đã có tâm lý lười xuống gường rồi….. hung hăng ưỡn lưng một cái, khiến xương cốt toàn thân đều kêu rốp rốp, y nhấc móng vuốt lên đẩy cửa mở ra, bên ngoài, một mảng trong lành.

Không khí sau cơn mưa mang theo một mùi vị đặc thù của đất bùn và cỏ xanh hòa lẫn xông lên, vị thanh mát hơi nồng khiến lỗ mũi không thích ứng hắc xì mấy cái, Lâu Ánh Thần hít hít lỗ mũi, chậm ra đi tới một viện tử không biết sao đứng rất nhiều người.

“Tỉnh rồi?”

Thiên Mạch Doanh quay đầu mỉm cười, trong tay cầm một nhánh cây vẫn còn đọng vết nước, “Thức ăn của ngươi ở chỗ đó, tự mình lấy đi.” Lần này hắn không chuẩn bị thức ăn nấu chín giống hồi trước cho con lang, ngược lại chuẩn bị một con gà núi còn sống treo dưới mái hiên, vì Mộc Nhĩ Hạ đã tới dưới trướng của hắn làm hộ vệ, mà căn cứ theo kinh nghiệm của hắn, dã thú được nuôi dưỡng rất dễ dàng mất đi thiên tính con bạch hổ đó chính là chứng minh. Lâu Ánh Thần không rõ lắm mấy điều này, quay đầu nhìn con gà núi mập mạp đang kêu quát quát thảm thương cũng cảm thấy quái dị, nhưng nếu đã nói đó là thức ăn của mình thì cũng không cần tính toán chuyện gì, quay người đi tới, tại cự ly cách vài mét đột nhiên nhảy lên, sau đó nghiêng đầu cắn lên một cái cánh của con gà. Rồi tiến lên cái đầu tinh tế cứng rắn trên cần cổ của con gà cắn đứt, đợi khi chân của Lâu Ánh Thần tiếp đất, con gà đó đã không còn đầu.

Thật là…… máu cũng hết sạch…..

Hơi có chút bất đắc dĩ than một tiếng, Lâu Ánh Thần ngậm con gà rồi quay người đi, vì thế không lưu ý đến ánh sáng trong đáy mắt của người sau lưng, đương nhiên, y cũng không để ý mấy thứ này.

“Thấy được rồi?”

“Vâng.”

Người từ chỗ tối đi ra, là người trước nay không chịu đứng đắn Địch Việt Lăng.

“Con mắt đó tựa hồ đã bị thương một thời gian rồi, nó bắt mồi chỉ với một con mắt căn bản cũng không có vấn đề.” Thiên Mạch Doanh thản nhiên nói, trong lòng đối với con lang đó càng thêm yêu thích, nó không cắn lên cổ của con gà, chắc sẽ không phải vì đề phòng có lưỡi móc trong cổ chứ…… hay là nên nói đó chỉ đơn thuần là chuyện ngoài ý muốn? Nghĩ như vậy, liền cảm thấy con lang này càng thêm thú vị hơn nữa. Địch Việt Lăng hơi nghiêng đầu đi, không hiểu rõ vị chủ tử này rốt cuộc là nghĩ cái gì, chỉ đành nói: “Thật ra, chuyện này khi nó cắn chết bạch hổ cũng có thể nhìn thấy rõ.”

“…..” Thiên Mạch Doanh không tiếp lời, Địch Việt Lăng không biết câu nói của mình rốt cuộc có nói sát với suy nghĩ của chủ tử không, cũng không dám tiếp tục nhiều lời, trong một lúc, trong viện lại yên tĩnh xuống. Đánh vỡ trầm mặc vẫn là Thiên Mạch Doanh, nhưng điều hắn nói lại là một chuyện khác, “Qua mấy ngày nữa ta muốn đích thân đi Kiêu Ngô, ngươi và Quỷ Diện chuẩn bị một chút, nếu không có gì ngoài ý, ba ngày sau xuất phát.”

“!” Đích thân?! Trong lòng đột nhiên nảy lên một chút, sắc mặt Địch Việt Lăng thoáng chốc tái đi, “Ngài…. đích thân? Không có thiết yếu như thế đi…… hơn nữa hiện tại trong ngoài cung đều không yên ổn……” Để hắn tiếp nhận nhiệm vụ đến Kiêu Ngô tìm vật đó cũng đã là rất phí phạm rồi, giờ lại phải ngày ngày nhìn sắc mặt của người nào đó…… còn không bằng trực tiếp cho hắn giáng cấp xuống làm một tiểu binh đi.

“Trong lòng ta biết rõ, nhưng mà nếu ta không đi, chỉ sợ Tử Ngọ Mộ Liêm đó sẽ rơi vào trong tay người khác.”

Biểu tình của Thiên Mạch Doanh là sự lãnh tĩnh trước giờ chưa hề có, điều này khiến Địch Việt Lăng biết bản thân vô pháp khuyên bảo thêm gì nữa, yên lặng khá lâu, phiền muộn nói: “Thuộc hạ tuân mệnh, thuộc hạ đi chuẩn bị ngựa…….”

“Không, lần này dùng xe ngựa đi.” Thiên Mạch Doanh đột nhiên nói, quay đầu, sắc mặt sáng lạn dị thường: “Ta muốn mang con lang đó đi cùng.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.