Khi máu tươi nhiễm đỏ tầm nhìn, sự thù địch tiềm tàng trong thân thể trong một thời gian ngắn liền bạo phát ra.
Lâu Ánh Thần phát hiện bản thân càng thị huyết hơn so với trong tưởng tượng.
Người sinh sống trong thế giới bóng tối vốn sẽ không tồn tại cảm xúc ngây thơ lãng mạn gì đó, cho dù có, cũng sớm đã bị xói mòn đến sạch sẽ. Mà tính chất này từ sau khi biến thành dã thú càng thêm triển lộ không cần nghi ngờ. Mắt thấy con bạch hổ đó kêu thảm ngã qua, y lãnh tĩnh liếc nhìn hoàn cảnh xung quanh, sau đó nhắm hướng chỗ ngồi của Địch Việt Lăng chạy tới.
Các ngươi bất nhân, ta bất nghĩa.
Không cần nghĩ cũng biết những vấn đề này là do những nhân loại trước mắt này tạo ra, Lâu Ánh Thần cũng không chút khách khí muốn báo thù. Đám người trong nhất thời đại loạn.
Địch Việt Lăng ‘a’ một tiếng kêu lên rồi bị Lãng Y lanh lẹ kéo sang một bên, Mục Miên vẫn như cũ ưu nhã và trầm ổn đứng lên, nhưng không có chạy nạn, chỉ là khi con dã thú lại gần thì nhảy sang một bên thích đáng để tránh, động tác linh hoạt giống như đang khiêu vũ. Thiên Mạch Doanh bất động thanh sắc nhìn đại thính hỗn loạn thành một đoàn, không có biểu hiện ra hỉ nộ gì, chỉ là mục quang đuổi theo con mắt càng lúc càng trở nên yêu diễm của con lang.
“Thiên tính……” Hắn đột nhiên nói ra hai chữ, ngẩng đầu uống cạn rượu trong tay.
Còn về bên chỉ xem lang hổ như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-van-mom-soi/2885856/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.