Trời dần dần sang trưa, tuy là sau thu, nhưng vẫn nóng nực.
Lâu Ánh Thần nằm ngủ trong ***g sắt bị vứt trong một lùm cây nhỏ nằm trước cửa biệt viện, cũng khá thanh nhàn, lỗ kẽ của ***g không nhỏ lắm, nhưng cũng vô pháp thò miệng ra ngoài, thế là y chỉ còn cách gục đầu xuống đất, hít ngửi vị thanh mát của đám lá cỏ truyền vào. Không có gì có thể làm, y cũng chỉ đành híp nửa mắt đánh giá tiểu viện không tính là hào hoa cũng khá độc đáo này, có một chút cảm khái, không biết lúc nào bản thân đã quen mỗi lần tỉnh lại đều chỉ có thể nhìn từ tầm thấp như vậy, thói quen cắn nuốt sinh vật sống, thói quen chạy nhảy bằng tứ chi, thời gian lâu rồi, y đều có chút mơ hồ bản thân có phải thật sự từng là nhân loại hay không.
Nếu không phải gặp được nhân loại…. bản thân có lẽ sẽ trở thành một con lang triệt để từ đầu tới đuôi cũng không chừng.
Đáng tiếc rồi…..
Không muốn nghĩ tiếp nữa, còn về đáng tiếc cái gì, chỉ có một mình y có thể thể hội, sợ được sợ mất mà thôi. Nghĩ tới hành động những ngày này, Lâu Ánh Thần không cảm thấy bản thân có hành vi gì quá khích, tương phản, tất cả mọi lúc y đều bảo trì lãnh tĩnh. Muốn ly khai, cường ngạnh xông ra là không có khả năng, chỉ đơn độc một mình Quỷ Diện đã khiến y không có đường thoát, đừng nói tới mấy cao thủ khác ở cái chỗ quỷ này. Dùng trí cũng không thể thành hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-van-mom-soi/2885844/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.