(Thần ở đây là thần thánh, không phải tên của Thần Thần)
Nằm bò trong đám cỏ đã bắt đầu uốm vàng, y an tĩnh chờ đợi thời cơ, mục quang như ngọn đuốt, khí tức dung hòa vào gió.
Trong lùm cỏ yên tĩnh đối diện không giống như có bất cứ sinh vật nào đang tiềm phục, nhưng y biết, ở đó có cơm trưa của mình.
Cuối cùng, thanh âm ma sát của cỏ truyền vào tai, rồi đám cỏ màu xanh vàng có chút khô héo bị rẽ ra, một cái đầu lông lồm xồm thò ra thám thính. Nó cảnh giác dùng mũi hửi một chút vị trong gió, sau khi xác định là không có nguy hiểm, chân sau làm đà nhảy ra, sau khi để lộ toàn bộ diện mạo mới phát hiện, chỉ là một con thỏ hoang bình thường. Thợ săn kén chọn con mồi không phải là thợ săn giỏi, Lâu Ánh Thần tự nhiên sẽ không để ý con mồi lớn nhỏ hay mạnh yếu, y nhẫn nại chờ đợi, móng vuốt cắm sâu vào trong đám bùn nhẹ nhàng cào một cái, sau đó, ngay lúc sinh vật thả lỏng, đột nhiên nhảy ra, như gió xé chụp tới.
Không có gì khó khăn đoạt được cơm trưa.
Một ngụm cắn đứt cổ con thỏ, Lâu Ánh Thần ngậm con mồi cũng khá là mập mạp này về tổ mới của mình. Sau nhiều lần chọn lựa, y nhìn trúng một chỗ đất cao nằm gần nguồn nước trong rừng, mấy lần quanh quẩn trong khu rừng mật, để quen thuộc hết hoàn cảnh xung quanh khu vực của mình, vừa mới thả lỏng một chút, khí tức chợt truyền vào mũi khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-van-mom-soi/2885832/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.