“Thâm sơn đại thụ che phủ bóng,
Chỉ nghe sơn ca không thấy người
Muội nếu hữu tình đáp một câu,
Tránh để A ca tìm khắp núi”
Tiếng ca từ trong núi vang vọng truyền ra, người nghe được không trông ngóng, thôn nhỏ hiền hòa, không tranh thế sự.
Nam nhân bị gọi là “Lão Tam Nhi” là một hộ làm thợ săn trong thôn, thân hình không cao, tướng mạo không xuất chúng, chẳng qua cần cù chịu khó, trung hậu thật thà, năm này lấy được một người vợ hiền đức dịu dàng. Hắn hướng tới chỗ phát ra tiếng ca nhìn nhìn, hắc hắc cười ngốc nghếch, đứng trước cửa nhà mình chỉnh lại y phục, gọi: “Thúy Nhi, ta trở về rồi……”
Một nữ tử áo quần giản đơn chạy ra đón, trên đầu phủ một chiếc khăn màu đỏ, trên y phục bám đầy tro bụi, gương mặt tuy không mấy vị khuê tú tiểu gia bích ngọc, nhưng cũng có khí chất đặc thù của người miền núi. Cô cười bẽn lẽn, tiếp lấy bao đồ trong tay của chồng: “Hôm nay bẫy được không ít thứ a, có mệt chưa, ta đã làm cơm rồi.”
“Ân, ân, ta đi rửa mặt đã, lập tức tới liền.” Lão Tam Nhi phúc hậu cười ngốc, luống cuống tay chân mang ba con thỏ nhốt vào cái ***g gỗ ở bên cạnh nhà, vui sướng rửa tay.
Lâu Ánh Thần từ chỗ cao sau khi quan sát tình hình xong không có tiến vào trong thôn, y lo lắng bị người phát hiện, tuy nhìn thấy được có nhân loại tồn tại y rất kích động, nhưng y vẫn còn lý trí để nhớ bản thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-van-mom-soi/2885825/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.