Bất luận thế nào, đi tuần tra trong khu rừng đen kịt gió lạnh phất phơ đều không thể khiến ai cảm thấy vui vẻ.
Lôi Lạc cũng nghĩ như vậy, buồn bực hít một hơi dài vào bụng, trướng đến đau dạ dày. Phong Khởi hiếm khi đi theo sau nó tựa hồ không có để ý đến dị thường của nó. Đang chăm chú hít tới hít lui trong lùm cây và bùn đất, Phù Xuyên và vài con hùng lang (hùng: đực) khác không có theo sát, bảo trì cự ly khoảng chừng sáu bảy mét, cũng đang làm chuyện tương tự.
“Mấy tháng gần đây nước mưa quá nhiều rồi…… bùn đất đều nhão đi.” Phù Xuyên lầm rầm, hung hăng run rẩy một chút, mùi tanh thối từ những đám bùn đó tản ra khiến nó gần như vô pháp chịu nổi. Phong Khởi nhíu mày càng chặt thêm, nó lo lắng, sơn thần sẽ tức giận những sinh linh trên mảnh đất này. “Lôi Lạc” Ngẩng đầu lên, nó nói: “Theo ta lên chỗ cao nhìn xem.” Phù Xuyên nhìn Lôi Lạc đang thả hồn, nói: “Vậy chúng tôi đến chỗ rừng kia kiểm tra một chút.”
Gật đầu đồng ý, Phong Khởi đưa mắt tiễn chúng đi, trong mảnh rừng tối đen, chỉ còn sót lại hai cặp mắt nhã lục.
“Lôi Lạc?” Đang muốn đi tới, Phong Khởi lại phát hiện con lang nó kêu đang xuất thần. Không hiểu đã phát sinh chuyện gì, nó lại gần, giống trước đây thân mật cắn cắn lên lỗ tai của Lôi Lạc: “Ngươi làm sao vậy? Có tâm sự gì sao?”
Lôi Lạc mang bộ dạng mới vừa tỉnh ngủ, “a” một tiếng, đột nhiên như điện giật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-van-mom-soi/2885807/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.