Khi Lâu Ánh Thần lao đi như một cơn gió trước mặt Phù Xuyên, Phù Xuyên lăng lăng ngây ra tại chỗ quên cả đuổi theo.
Tốc độ của y…….
Phù Xuyên vẫn còn nhớ rõ tình cảnh lần đầu tiên gặp gia hỏa này, y cả người đầy vết thương, toàn thân bùn đất, chính giữa những vết thương đẫm máu là cụm máu đông đen nghịt, đôi mắt nửa nhắm nửa mở, lộ ra bóng âm tử vong.
Y không lâu nữa sẽ chết…….
Tất cả những con lang nhìn thấy thương thế của y đều nghĩ như vậy. Nhưng y còn sống, không những sống, hơn nữa còn có phong thái anh dũng hơn hẳn những con lang khác.
Không thể nhìn thấu…… không thể nhìn thấu thứ chứa đựng trong con mắt độc nhất còn lại đó là cái gì
Thở dài, Phù Xuyên lắc lắc đầu đuổi theo, trong lòng lại nghĩ: “Thật sự không biết một con lang như thế, ai mới có thể xứng với y…… ai sẽ khiến y xem trọng
Khi Lâu Ánh Thần vội vàng đuổi tới thì lại không thấy được loạn chiến như trong dự liệu, y nghi hoặc nhìn từng cụm lang hai ba con tụm lại bên nhau, bắt đầu có chút hoài nghi có phải là bản thân bị đùa giỡn không. Nhưng sự xuất hiện của Phong Khởi chứng minh lời của Phù Xuyên không phải là giả.
Thong dong đi qua, liếc mắt nhìn Lôi Lạc đang trốn sau lưng Phong Khởi một cái, Lâu Ánh Thần kỳ dị hỏi: “Sống mũi của ngươi sao vậy?”
Sau đó nhìn thấy biểu tình ẩn nhẫn của Phong Khởi không biết là đang tức giận hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-van-mom-soi/2885791/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.