Túc Lăng Uyên vừa mới hạ triều liền nhận được tin tức, trong lòng nóng như lửa đốt. Từ Thái Y viện thỉnh Dương thái y, mang theo người vội vàng hồi phủ. Vì lo lắng cho an nguy của Tiêu Mặc Hàm, hắn không kịp hỏi rõ sự tình đã chạy ngay vào phòng.
Tiêu Mặc Hàm đã tỉnh, nhưng thần sắc vẫn còn tái nhợt, môi không chút huyết sắc, nằm trên giường, tay nắm chặt chăn, nhìn qua vô cùng thống khổ.
"Hàm nhi.....Ta đã về....." Túc Lăng Uyên nhìn người trên giường, tim đau như cắt, sợ Tiêu Mặc Hàm bị thương, không dám tùy tiện tiến lên, chỉ nắm lấy tay Tiêu Mặc Hàm khẽ an ủi: "Không sao đâu....Ta đã về....."
Tiêu Mặc Hàm nhìn thấy Túc Lăng Uyên, tựa hồ không còn quá khó chịu, y nhẹ gật đầu: "Ta không sao.....Không quá khó chịu....Đừng lo...."
Hai người nhìn nhau đầy thâm tình, Ánh Đường tuy không đành lòng quấy rầy, nhưng vì lo cho thân thể của Tiêu Mặc Hàm, vẫn tiến lên cất lời: "Vương gia, vẫn là để thái y xem cho công tử đi.....Vừa rồi, công tử nói....Bụng có chút khó chịu....."
Lúc này Túc Lăng Uyên mới vội nói với Dương thái y ở phía sau: "Thái y mau nhìn xem, có phải y bị thương ở đâu rồi không." Vừa nói, vừa nhường chỗ cho thái y, rồi ngồi vào đầu giường, vỗ về Tiêu Mặc Hàm.
Dương thái y nghe vậy, nhanh chóng tiến lên, quỳ gối trước giường, cẩn thận nắm lấy cánh tay Tiêu Mặc Hàm, bắt mạch.
Túc Lăng Uyên chỉ thấy ngày này tựa như dài bằng một năm, tuy rằng trong lòng tràn đầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-uyen-cau-mac/2333045/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.