Đã năm ngày Tiêu Mặc Hàm chưa gặp qua Túc Lăng Uyên. Nguyên bản y cho rằng bản thân mình đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, cho rằng chính mình có thể tiếp thu các thê thiếp khác của Túc Lăng Uyên, có thể tiếp thu việc chính mình cùng những nữ nhân và nam nhân khác biết được sự thật về Túc Lăng Uyên. Nhưng mà từ ngày chính y chủ động đẩy Túc Lăng Uyên cho người khác, trong lòng của Tiêu Mặc Hàm càng ngày càng đau, đau đến ăn không biết mùi vị, đau đến trằn trọc mất ngủ. Y thừa nhận bản thân mình hối hận, thì ra là y vô pháp tiếp thu việc Túc Lăng Uyên ôm ấp người khác, vô pháp nhìn hắn nói lời ngon tiếng ngọt với người khác. Khi y vô tình nghe được hạ nhân nhỏ giọng nghị luận, y liền biết, Túc Lăng Uyên cự tuyệt cho y một danh phận.
Cũng đúng, trừ bỏ ngày ấy ở Vương phủ, sau y cùng hắn vẫn luôn không có hành động thân mật nào khác, một tháng gần đây, quan hệ giữa hai người cũng không tiến thêm bước nào. Là hắn chán ghét y rồi sao? Hay là từ lúc bắt đầu đã không thật tâm? Thì ra cả đời của hắn lại ngắn như vậy?
Tiêu Mặc Hàm chỉ cảm thấy tâm mình bị nhéo một cái, khiến y đau đến khó thở.... Cả người lạnh lẽo, một loại thất vọng không biết tên dần tràn khắp cơ thể.
Không biết qua bao lâu, mơ mơ màng màng, cảm giác có người ở sau lưng ôm chặt lấy mình, cảm giác ấm áp, nhịp tim hữu lực khiến y an tâm, giãy giụa mở mắt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-uyen-cau-mac/147937/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.