- Ảnh hưởng một chút, tuy nhiên cũng không sao.
Tiêu Biệt Ly muốn vươn tay ra, được người khác bón thuốc cho đối với hắn mà nói là một việc vẫn chưa quen.
Cố chấp dừng thìa thuốc bên miệng người thanh niên, y tá Tiếu dường như không bón được bát thuốc này sẽ không từ bỏ.
Tay Tiêu Biệt Ly dừng ở giữa không trung, cuối cùng vẫn để xuống, ngoan ngoãn mở miệng ra, nuốt thuốc xuống.
- Vậy mới ngoan.
Khuôn mặt y tá Tiếu xinh đẹp giống như giữa trời đông giá rét xuân đãvề, lại từ trong bát múc ra một thìa để bên miệng Tiêu Biệt Ly.
Nuốt xuống từng ngụm một, trong lòng Tiêu Biệt Ly cười khổ, lại âm thầmvận khí ép thuốc mới uống vào xuống đan điền, trong lúc đó toàn thânchấn động, Tiêu Biệt Ly hừ một tiếng, trán rịn ra đầy mồ hôi.
Y tá Tiếu kinh sợ:
- Cậu làm sao vậy? Là thuốc này không đúng sao?
Thở phào một hơi, Tiêu Biệt Ly đang nhíu chặt mày dần dần giãn ra, cảmgiác được lực trong đan điền tuy rằng rất yếu, nhưng so với hôm qua thìđã mạnh hơn một chút, không khỏi có chút vui mừng, mặc dù so với támtrăm năm trước thì vẫn cách biệt rất nhiều, nhưng có còn hơn không, từtrước đến nay hắn không oán trời trách đất hại người, cho dù khi đang ởchiến trường Tống – Kim cũng sẽ không từ bỏ nỗ lực cuối cùng, lúc nàymấy lần thấy đường sống trong cõi chết, lần này cho dù là thê thảm nhất, có thể nói là võ công mất hết, nhưng tính cách bất khuất khiến hắn nỗlực cố gắng không từ bỏ.
Phương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tu-tai-do-thi/178437/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.