- Dật Phi, con đừng doạ mẹ nữa.
Nhìn thấy ánh mắt cổ quái của con trai đang nằm trên giường, muốn giãy dụa, người phụ nữ lo lắng hỏi:
- Con có thể nhìn rõ tay của mẹ không?
Không ngừng giơ tay lắc lắc trước mặt con trai, ánh mắt tràn đầy lo lắng.
Nhìn hành động của người phụ nữ này một lúc lâu, Tiêu Biệt Ly rốt cục nói:
- Có thể, nhưng tôi……Tôi không phải là Dật Phi gì đó.
Thanh âm có chút trầm xuống, thậm chí có một loại từ tính.
Trên mặt người đàn ông vốn dĩ đang tràn đầy nụ cười, đột nhiên có chútbất an, đẩy đẩy bác sĩ Vương, bác sĩ Vương sửng sốt, lúc này mới lấy lại tinh thần, hạ giọng nói:
- Cậu mới tỉnh lại, không nên quá sức, tôi thấy vết thương của cậu….
Vừa nói vừa cúi người xong, móc ra ống nghe muốn kiểm tra nhịp tim của người thanh niên này.
- Các ngươi không cần phải đóng kịch nữa, vết thương của tôi tuy nặng, nhưng chưa chết được.
Hắn tuy rằng không lên được chân khí, nhưng đã nhận thấy được thương thế trong cơ thể, vết thương có nặng hơn nữa cũng có thể tự chữa trị, cầnnhững người này giả bộ làm cái gì!
Tiêu Biệt Ly khẽ rung động, đây chẳng lẽ là trò đùa của Hoàn Nhan Liệt:
- Nếu như đã rơi vào tay của các ngươi, muốn chém muốn giết thế nào cũng được, Hoàn Nhan Liệt đâu, bảo hắn ra gặp ta.
Nhìn chằm chằm vào ông nghe của bác sĩ Vương, ánh mắt Tiêu Biệt Ly cóchút kỳ quái, đây là binh khí gì, tạo hình sao lại kỳ quái như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tu-tai-do-thi/178432/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.