Thần sắc Hoàn Nhan Liệt vừa động, bàn tay nới lỏng ra một chút: – Thế thì sao?
– Dật Phi, đừng nói bí mật đó cho ông ta. Thần trí Bách Lý Băng tỉnh táo, yết hầu hơi lỏng ra đã đoán được Lâm Dật Phi muốn làm gì, vội vàng ngăn cản hắn nhưng nháy mắt yết hầu lại bị siết chặt khiến cô không thể thở được.
Hoàn Nhan Liệt thấy vẻ lo lắng của Bách Lý Băng, vẻ mặt vốn không tin cũng bán tín bán nghi: – Tiêu Biệt Ly, ngươi đừng có lừa ta, hiện giờ ngươi không có tư cách lừa ta đâu. Vừa rồi ngươi đã dùng toàn lực nhưng công phu của ngươi chỉ phát huy được một nửa. Ta chỉ ra toàn lực, cho dù Bách Lý Băng có về bên cạnh ngươi thì ta cũng có thể cướp về dễ như trở bàn tay thôi.
– Sao ta dám lừa ngươi chứ? Lâm Dật Phi chậm rãi nói: – Hiện giờ thần trí ngươi cũng rất tỉnh táo, lại là nhà khoa học, tiến sỹ, có nhiều thứ chỉ cần nhìn đã biết thật giả rồi.
Hắn chậm rãi đưa tay vào lòng rồi lấy ra một khối ngọc, không nói thừa lời nào, chỉ dùng lực truyền vào thì một luồng ánh sáng tỏa ra. Nhan Phi Hoa biến sắc, kêu lên thất thanh: – Lâm Dật Phi, cỗ máy thời gian sao?!
Cô không muốn tin nhưng không thể không tin. Lâm Dật Phi không nhìn thấy vầng sáng kia nhưng lúc đó cô lại nhìn thấy rất rõ ràng. Ánh sáng của khối ngọc này phát ra rất giống với vòng ánh sáng năm đó cô đã không tự chủ mà chui vào.
Lâm Dật Phi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tu-tai-do-thi/1578520/chuong-440.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.