Nhan Phi Hoa dừng bước, mỉm cười một cái nhưng đến cả Du Lão Thử cũng nghe được sự lạnh lẽo trong tiếng cười của cô, không khỏi nhu nhược dựa vào bên người Lâm Dật Phi vì hiện giờ anh ta đã biết rõ ràng, ở đây người duy nhất có thể cứu được anh ta chỉ có Lâm Dật Phi mà thôi.
– Tội gì cô phải để Đinh Tác Phi chịu chết chứ? Lâm Dật Phi thở dài một tiếng: – Anh ta cũng chỉ là phụng lệnh làm việc, cũng không đáng tội chết.
– Tiêu đại hiệp, anh có tấm lòng Bồ Tát như thế này từ lúc nào vậy? Lúc này Nhan Phi Hoa mới kêu lên một tiếng “Tiêu đại hiệp”, vừa rồi cô luôn gọi là Lâm Dật Phi, hiển nhiên là cô không muốn để Đinh Tác Phi biết được gì đó: – Hiện giờ anh hẳn là nên quan tâm đến bản thân đi, còn sự an nguy của mấy người bạn của anh nữa, loại người này chết bao nhiêu cũng có gì đáng tiếc cả.
Lâm Dật Phi im lặng, nhìn Du Lão Thử một cái, vươn tay ra nắm chặt tay anh ta, cười khổ nói: – Nếu như anh không muốn chết thì đừng có động đậy lung tung.
– Lâm lão đệ, cậu nói gì vậy? Du Lão Thử vừa hỏi một câu thì đột nhiên Nhan Phi Hoa trước mắt đã biến mất, anh ta không khỏi kêu lên một tiếng kỳ quái, tưởng rằng cô cũng rơi vào trong tấm ván lật một cách kỳ lạ.
Đột nhiên một luồng lực mạnh truyền tới, Du Lão Thử chỉ cảm thấy thân mình lăng không lên. Anh ta chỉ cảm thấy cảnh tượng trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tu-tai-do-thi/1578511/chuong-437-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.