– Kết hôn? Vậy thì còn xa lắm, nói gì thì cũng phải tốt nghiệp đã. Tô Yên Nhiên biết chuyện này có thể kéo dài lúc nào thì hay lúc đó.
– Mẹ đã nói rồi, việc học của con có cũng được mà không có cũng được. Giọng điệu mẹ Tô hơi cao chút: – Cho dù con có tốt nghiệp thì tấm bằng đó cũng có tác dụng gì chứ? Có lấy ra cũng chỉ là một tờ giấy bỏ đi, cho dù con có tài năng lớn thì khi tìm việc cũng phải ăn nói khép nép, bảo con thi cái giấy chứng nhận cấp bậc thì con lại xem thường.
Tô Yên Nhiên yên lặng, cô biết mẹ cô nói đúng nhưng nếu âm nhạc cũng phân cấp chia bậc thì còn là âm nhạc sao?
– Yên Nhiên, con cũng không còn nhỏ nữa, không thể lúc nào cũng để mẹ phải lo lắng được. Mẹ Tô thấy mình chỉ có thể dùng bốn chữ “tận tình khuyên bảo” để hình dung: – Con cũng lớn rồi, lớn là phải lấy chồng. Con lại không có tâm cơ, mẹ luôn lo con bị người ta lừa, muốn tìm một người đáng tin cậy cho con.
– Người mẹ nói là Phương Vũ Dương hả? Tô Yên Nhiên thở dài một tiếng.
– Con không thích cậu ta sao? Mẹ Tô biết mà còn cố hỏi.
– Con chẳng thấy anh ta có chỗ nào đáng để con thích cả. Vấn đề mấu chốt là Tô Yên Nhiên tuyệt đối không thể nhượng bộ: – Anh ta có thể nói là tồi tệ, cả ngày chỉ biết ôm hoa hồng theo đuổi con gái, người như vậy cũng được coi là đáng tin cậy sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tu-tai-do-thi/1578497/chuong-425.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.