– Sao vậy? Phương Vũ Dương không hiểu liền hỏi: – Sư thúc, lẽ nào thúc quen biết ông ta sao?
– Ta đã từng gặp mặt vài lần, nhưng chưa từng nói chuyện. Trần Lương Hòa suy tư, ánh mắt đã rơi trên người Bách Lý Băng: – Ông ta là một người khiêm tốn, thế lực mạnh hơn nhiều so với những thương gia thông thường, đã từng đi đánh trận, một bên chân đã bị đánh gãy, rồi sau đó lặn mất tăm, thành một người đàn ông không xu dính túi, cho tới bây giờ có thể coi là nhân vật dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, thật đáng kính nể.
Phương Vũ Dương chưa từng thấy sư thúc tôn sùng một người quá mức như vậy, cảm hơi hơi kỳ lạ:
– Ông ta tái ngưu, lẽ nào còn lợi hại hơn cả ông nội con? Công trạng của ông nội đạt được trước thời giải phóng, tiếng tăm lừng lẫy.
– Ông ấy chỉ có điều là ở nhầm thời đại mà thôi. Trần Lương Hòa thản nhiên nói: – Thời đại tạo anh hùng, anh hùng cho dù đi đâu thì vẫn là anh hùng.
Phương Vũ Dương cảm thấy sắc mặt của sư thúc lạ lạ, nịnh hót nói một câu: – Sư thúc cũng được coi là anh hùng.
– Ta không được coi là anh hùng, chỉ là một nhà chỉ đạo võ thuật thôi. Khi Trần Lương Hòa nói tới đây, khuôn mặt có chút trầm tư: – Bằng không sớm đã quang minh chính đại đi tìm Lâm Dật Phi, cũng không phải lén lút ở đây quan sát một người.
– Sư thúc, người định tìm hiểu trước mới hành động. Phương Vũ Dương lắc lắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tu-tai-do-thi/1578488/chuong-417.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.