Cứ ra tay là được việc, lúc mà mọi người tưởng là may mắn, thì lại không hề biết rằng hắn đã suy tính rõ rằng tất cả mọi phương diện, chu đáo vô cùng. Những việc này cho dù là mấy chục năm trước hay là hiện nay.
Thực sự Bách Lý Băng vẫn luôn có chút bận tâm, cũng muốn khiến Lâm Dật Phi hủy bỏ viên ngọc kia đi, nhưng lời nói này cô thực sự không thể nói ra miệng. Viên ngọc đó là Ngân Bình cho Lâm Dật Phi, Lâm Dật Phi vẫn luôn giữ mối nguy hại này. Đương nhiên đối với Bách Lý Băng mà nói, cô đương nhiên cho rằng viên ngọc này là một mối hiểm họa. Hoàn Nhan Liệt biết được, cho dù là đi về tám trăm năm trước hay là đến tám trăm năm sau, thì hắn cũng nhất định phải thử.
Nhưng viên ngọc này cùng coi như là vật duy nhất mà chị Ngân Bình để lại cho Lâm Dật Phi, Dật Phi sao có thể nhẫn tâm hủy bỏ nó?
Lâm Dật Phi nắm chặt khối ngọc, bộ dạng giống như là đã ngủ. Chỉ là lông mày lại hơi nhíu lại, hiển nhiên là đang suy nghĩ cái gì đó. Nếu nói hắn vẫn còn điểm gì chưa hiểu rõ, thì chắc chắn chính là cử đôgnj của Hoàn Nhan Phi Hoa. Cô ta với mình cũng giống như nhau, rất khó để người khác có thể đoán được thực sự là đang nghĩ cái gì.
Lâm Dật Phi đột nhiên ngồi thẳng người, lúc Bách Lý Băng cho rằng hắn có điều gì muốn nói, thì đột nhiên nhìn thấy hắn lấy di động ra, nhìn dãy số một chút, hình như là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tu-tai-do-thi/1578485/chuong-414.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.