– Thực ra có hai loại người rất dễ nhìn ra, một là những người không thông minh nhưng lại giả vờ thông minh, loại thứ hai là vốn đã thông minh nhưng lại ra vẻ ngu ngốc.
Lâm Dật Phi cười cười:
– Cô cũng làm không tệ, để cho anh ta cắt cổ tay rồi để anh ta tưởng rằng cô đã tin tưởng anh ta. Nếu như Tây Trạch Minh Huấn nghĩ như vậy thật thì tôi sợ anh ta không chết yên ổn được rồi.
Hoàn Nhan Phi Hoa thở dài một tiếng:
– Chẳng lẽ không gì có thể qua được đôi mắt của Tiêu đại hiệp sao?
– Đương nhiên là có.
Lâm Dật Phi chậm rãi nói:
– Ví dụ như tôi không hiểu được cô cố ý tha cho Khổng Thượng Nhâm phỏng chừng là để Phục Bộ Ngọc Tử đến chịu chết, khiến Tây Trạch Minh Huấn tưởng rằng thời cơ đã đến. Tất cả những điều này là vì sao?
– Anh không biết sao?
Hoàn Nhan Phi Hoa vẫn cười thản nhiên:
– Nhưng tôi lại cảm thấy anh đã biết từ lâu rồi.
Lâm Dật Phi trầm mặc mà không trả lời.
– Thực ra nếu như anh thích thì có thể đến thảo nguyên một chuyến với tôi.
Trong ánh mắt Hoàn Nhan Phi Hoa có một tia buồn bã:
– Ở đó, chỉ cần hai chúng ta liên thủ với nhau thì trên đời này còn ai có thể cản được chứ? Cái người Quân Ức kia tuy ăn sâu bén rễ nhưng chắc cũng không là gì cả.
– Cô e ngại Quân Ức sao?
Lâm Dật Phi có chút kỳ quái nhưng cũng không cảm thấy ngạc nhiên khi cô đề cập đến cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tu-tai-do-thi/1578465/chuong-398.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.