– Chuyện gì vậy?
Lâm Dật Phi xòe bàn tay ra, đếm những cây tăm trong lòng bàn tay, đột nhiên nói một câu:
– Hóa ra là có bốn cây.
Trong tay hắn có ít nhất mười cây tăm, đột nhiên hắn nói bốn cái gì đấy có chút đột ngột nhưng Phục Bộ Ngọc Tử và Bách Địa Trung Thụ lại biến sắc, đưa mắt nhìn nhau.
– Anh Lâm, không biết anh còn nhớ chuyện có người muốn ám sát anh ở Giang Nguyên không vậy?
Một câu nói của Phục Bộ Ngọc Tử khiến Giang Hải Đào trong tủ quần áo thầm run trong lòng. Khi nghe thấy tiếng Phục Bộ Ngọc Tử bước vào thì anh ta đã giơ khẩu súng giảm thanh lên nhưng anh ta không dám hành động thiếu suy nghĩ. Anh ta còn có chút nắm chắc mấy người Phục Bộ Ngọc Tử nhưng lại không nắm được suy nghĩ của Lâm Dật Phi.
– Đương nhiên là còn nhớ rồi, chỉ có điều lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, nghe nói người đó đã bị bắt.
Lâm Dật Phi cười cười:
– Không biết tại sao hai người lại nhắc đến anh ta?
– Nhưng đáng tiếc là lưới trời lần này cũng có lỗ hổng, không ngờ tên nghi phạm Giang Hải Đào đã trốn thoát, nghe nói là bị cướp tù, không biết rốt cuộc là ai làm.
Phục Bộ Ngọc Tử nói đến đây thì dáng vẻ căm thù đến tận xương tủy, dường như những gì Giang Hải Đào vừa nói đều là nói vớ vẩn, những gì cô nói mới là thật.
– Oh, vậy sao? Không biết ai mà lại có bản lĩnh như vậy.
Lâm Dật Phi thở dà một tiếng:
–
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tu-tai-do-thi/1578450/chuong-386.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.