Khi Lâm Dật Phi trở về nhà khách thì đã qua giờ cơm tối.
Thực lúc này cũng không tính là muộn, cuộc sống về đêm ở thành thị rất đa dạng. Tuy trời lạnh lẽo, nhưng rất nhiều người tựa như trong lòng có lửa, không tìm chỗ để giải phóng tâm tình bị ức chế, hơn phân nửa không thể ngủ vào buổi tối.
Lâm Dật Phi lại giống như cục đá đi thẳng về phòng, dọc đường mặc kệ những cô gái trang điểm xinh đẹp quyến rũ. Khi sắp mở cửa phòng, hắn bỗng chần chừ.
Sát thủ bình thường đều có trực giác và độ nhạy cảm hơn hẳn người thường, như thế mới dự đoán trước được nguy cơ mà hóa giải. Chuyện này nói tới giống như hoang đường, nhưng đối với thính giác, thị giác, thậm chí khứu giác và các phương diện khác cũng yêu cầu cực cao. Lâm Dật Phi không phải sát thủ, nhưng nội lực của hắn thâm hậu, cho dù là sát thủ cũng không có trực giác nhạy bén như hắn!
Hắn nắm tay nắm cửa, nhưng lại do dự một chút, rồi đẩy cửa phòng ra, mở đèn trong nhà. Hắn ngồi xuống, sau đó lên tiếng: – Xuất hiện đi.
Hắn chỉ nhìn ti vi, không hề nhìn xung quanh, tiện tay cầm lấy cây tăm trên bàn, thản nhiên cười.
Trong phòng không có bất cứ động tĩnh gì, nếu như là người khác nhìn đến, hơn phân nửa cho là thần kinh hắn có vấn đề, tự nói chuyện một mình. Lâm Dật Phi mở tay ra, trên đó có mấy cây cây tăm, hắn vung tay lên, cây tăm như điện bắn vào tủ quần áo bên trái.
Tủ quần áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tu-tai-do-thi/1578447/chuong-383.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.