Kế Béo hít một hơi lạnh, cảm thấy trái tim cũng trở nên lạnh giá, lẽ nào Lâm Dật Phi bị chậm trễ, tại sao vẫn chưa tới, tuy nhiên hắn có địa chỉ, hắn không hề ngốc, không có lý do gì mà không tới!
Có lẽ hắn đang đi tới, mình phải kéo dài thời gian!
Nếu là trước đây thì Kế Béo sẽ cảm thấy đó là một sự giải thoát, nhưng đó là trước khi ông chưa gặp Ngọc Nhi, bản thân là một người cha, muốn chết, cũng phải gặp lại Ngọc Nhi một lần nữa.
– Vậy thì ta thực sự phải cảm ơn ngươi rồi.
Kế Béo cố nặn ra nụ cười:
– Nhưng mà ta phải cảm ơn ngươi thế nào mới được đây?
– Dù thế nào ngươi cũng không nên lấy miếng ngọc ra.
Giang Hải Đào đột nhiên cười nghiêng cười ngả:
– Vậy thì ta sẽ có cảm giác như gặp quỷ vậy.
– Vì sao?
Một tay Kế Béo đã thò vào trong ngực, khuôn mặt biến sắc.
– Bởi vì ta đã nhìn thấy miếng ngọc kia, và ta cũng biết…
Giang Hải Đào thở dài một tiếng:
– Bất cứ ai cũng không thể lấy được miếng ngọc đó từ trong tay hắn, ta không được, ngươi cũng không được!
Kế Béo gắng gượng tại đó, chỉ cảm thấy máu hiện giờ cũng đông cứng như băng:
– Vậy thì ngươi tìm ta tới làm gì, chỉ là để giết ta sao?
– Đương nhiên không phải là muốn giết ngươi.
Giang Hải Đào ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm Kế Béo nói:
– Kỳ thực chúng ta có thể hợp tác.
– Hợp tác?
Kế Béo chỉ vào vết thương trên đùi:
– Hợp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tu-tai-do-thi/1578439/chuong-376.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.