– Kế tiên sinh là quý nhân bận rộn nhiều chuyện nhưng vẫn nhớ đến bố tôi.
Dương Hoành Nghiệp lạnh lùng nói:
– Nhưng không biết Kế tiên sinh còn nhớ khối ngọc đã lừa được trong tay bố tôi hay không? Hiện giờ nói thế nào thì Loan Phượng Thanh Minh cũng có thể bán được mấy trăm nghìn đó.
Kế Mập đã khôi phục lại sự bình tĩnh:
– Tôi không lừa mà là mua lại.
– Đúng vậy, mua lại, nói nghe hay lắm.
Trong tiếng cười của Dương Hoành Nghiệp có sự mỉa mai không nói ra lời:
– Chỉ dùng hai trăm tệ đã mua được một khối ngọc lớn cỡ bàn tay từ bố tôi, tôi nói Kế tiên sinh này, anh đúng là rất biết làm ăn đấy.
Thái độ Kế Mập lãnh đạm hẳn đi:
– Cậu nói không sai, chỉ có điều một người tình nguyện trả tiền, một người tình nguyện giao hàng. Đây vốn là chuyện hai bên đều tình nguyện, cũng phù hợp với quy tắc mua bán. Lúc ấy cậu còn nhỏ nhưng nên biết rằng tôi tuyệt đối không lừa bố cậu một xu nào, hơn nữa hai chục nghìn tệ bây giờ cũng không đổi được hai trăm tệ lúc ấy đâu.
– Anh không lừa một xu của bố tôi.
Dương Hoành Nghiệp lại cười lạnh:
– Nhưng cái người mù giả làm thầy bói thì sao? Lúc đó tôi còn nhỏ, nhìn thấy khi anh và bố tôi ra khỏi làng anh còn đỡ bố tôi, tôi còn tưởng anh là một người tốt nhưng hiện giờ nghĩ lại thì hóa ra các người chỉ là một phe mà thôi. Các người một người diễn vai phản diện, nói lừa bố tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-tu-tai-do-thi/1578431/chuong-371-1.html